“Sao chúng lại làm vậy? Sao lại nhắm vào những người sống dở chết dở?” tôi hỏi anh.
“Để thị uy. Ngăn không cho người bị thương được giúp đỡ,” Gale nói. “Những người mà em gặp, họ chính là vật hy sinh. Dù sao thì với Snow chính là vậy. Nếu Capitol chiến thắng, nó sẽ làm gì với đám nô lệ thương tật đây?”
Tôi nhớ lại tất cả những tháng năm trong rừng thuở ấy, nghe Gale chửi rủa đả kích Capitol. Lúc đó tôi chẳng hề để tâm. Cứ tự hỏi tai sao anh lại phải mổ xẻ động cơ của nó làm gì. Tại sao lại cho rằng kẻ thù của chúng tôi là vấn đề nghiêm trọng. Rõ ràng là hôm nay nó có thể đã trở nên nghiêm trọng. Khi Gale nghi ngờ không biết bệnh viện có còn hay không, anh đang đề cập đến điều này chứ không phải đến bệnh tật. Bởi anh không bao giờ đánh giá thấp sự tàn bạo của những thứ mà chúng tôi phải đối mặt.
Tôi chầm chậm quay lưng khỏi bệnh viện thì thấy Cressida, hai bên là bầy côn trùng, đứng trước tôi vài mét. Phong thái điềm tĩnh. Thậm chí lãnh đạm. “Katniss,” chị nói, “Tổng thống Snow đã cho phát sóng trực tiếp cuộc đánh bom. Rồi ông ta xuất hiện nói rằng đó là cách ông ta gửi thông điệp tới phiến quân. Còn cô thì sao? Cô có muốn nói gì với phiến quân không?”
“Có,” tôi thì thầm. Tôi nhận ra ánh đèn đỏ nhấp nháy trên máy quay. Tôi biết mình đang được ghi hình. “Có,” tôi nói mạnh mẽ hơn. Mọi người lùi ra xa - Gale, Cressida và bầy côn trùng - nhường sân khấu cho tôi. Nhưng tôi chỉ nhìn chăm chăm vào ánh đèn đỏ. “Tôi muốn nói với phiến quân rằng tôi còn sống. Rằng tôi đang ở ngay Quận 8 này, nơi Capitol vừa đánh bom một bệnh viện toàn phụ nữ, trẻ em và đàn ông trong tay không tấc vũ khí. Sẽ không ai sống sót nổi.” Cú sốc mà tôi vừa trải qua dần nhường chỗ cho cơn thịnh nộ. “Tôi muốn nói với mọi người, nếu có ai thoáng nghĩ rằng cứ đình chiến là Capitol sẽ đối xử công bằng với chúng ta thì người đó chỉ đang lừa mị bản thân mà thôi. Bởi ta biết chúng là ai và chúng làm gì.” Tôi máy móc khoát tay, như ám chỉ nỗi khiếp đảm bao quanh mình. “Đây là những gì chúng làm! Và ta cần phải phản kháng!”
Giờ tôi đang tiến đến gần máy quay, được thúc đẩy bởi cơn giận dữ dâng trào. “Tổng thống Snow nói ông ta gửi thông điệp đến cho chủng ta ư? Được, tôi cũng có thông điệp cho ông ta đây. Ông có thể tra tấn chúng tôi, đánh bom chúng tôi, đốt các quận của chúng tôi thành tro, nhưng ông có nhìn thấy không?” Máy quay lia theo hướng tay tôi chỉ về phía những chiếc máy bay bốc cháy trên mái nhà xưởng đối diện. Chữ Capitol in trên cánh máy bay rực sáng qua màn lửa. “Lửa sẽ bén đó!” Giờ thì tôi hét vang, quyết không để ông ta nghe sót một từ. “Và nếu chúng tôi cháy, ông cũng sẽ cháy cùng chúng tôi!”
Những từ cuối cùng tôi nói ngưng đọng trong không khí. Đúng khoảnh khắc đó tôi cảm thấy mình lơ lửng. Bồng bềnh trên làn hơi nóng tỏa ra từ chính tôi chứ không phải từ những thứ xung quanh.
“Cắt!” Giọng Cressida chen ngang đưa tôi trở lại thực tại, cắt đứt nguồn cảm hứng của tôi. Chị gật đầu tán thành. “Xong.”