Một cảm giác mới bắt đầu nảy mầm trong tôi. Nhưng phải đến khi đứng bên bàn, vẫy chào tạm biệt lần cuối dàn đồng thanh khàn khàn hô vang tên mình, tôi mới định nghĩa được nó. Sức mạnh. Tôi sở hữu thứ sức mạnh mà tôi chưa giờ biết là mình có. Snow đã biết ngay sau khi tôi chìa nắm dâu độc ra. Plutarch biết khi cứu tôi khỏi trường đấu. Và giờ Coin cũng biết. Mãnh liệt đến nỗi bà ta phải công khai nhắc nhở thuộc hạ của mình rằng tôi là kẻ không thể kiểm soát.
Khi chúng tôi trở ra ngoài, tôi dựa vào nhà xưởng nghỉ lấy hơi, nhận bi đông nước từ tay Boggs. “Cháu làm tốt lắm,” ông nói.
Thế đấy, tôi đã không ngất hay nôn mửa hay vừa chạy vừa la hét. Tôi chủ yếu chỉ nương theo dòng xúc cảm cuộn trào khắp nơi ấy.
“Chúng tôi quay được mấy cảnh ổn phết,” Cressida nói. Tôi nhìn đội quay phim trông như côn trùng, mồ hôi đổ ròng ròng bên dưới đống thiết bị. Messalla nguệch ngoạc ghi chép. Tôi quên khuấy mất lúc đó họ thậm chí còn đang quay phim mình.
“Thật ra tôi có làm mấy đâu,” tôi đáp.
“Cháu phải tuyên dương mình vì những gì đã làm trong quá khứ chứ,” Boggs nói.
Những gì tôi đã làm trong quá khứ ư? Nghĩ đến dấu vết tan hoang mà mình để lại, tôi cảm thấy đầu gối bủn rủn bèn ngồi thụp xuống. “Lộn xộn lắm.”
“Ừ thì cháu không hề hoàn hảo. Nhưng các khoảnh khắc là chân thực, cháu sẽ phải tuyên dương thôi,” Boggs nói.
Gale ngồi xổm xuống bên tôi, lắc đầu. “Anh không tin nổi em lại để tất cả bọn họ chạm vào người mình. Anh cứ tưởng em sẽ phi thẳng ra cửa kia.”
“Thôi đi,” tôi bật cười.
“Mẹ em mà thấy cảnh này sẽ tự hào về em lắm,” anh nói.
“Mẹ có khi còn chẳng để ý đến em đâu. Tình cảnh trong đó sẽ làm mẹ sợ chết khiếp.” Tôi quay sang hỏi Boggs. “Ở quận nào cũng như vậy ạ?”
“Phải. Phần lớn đều bị tấn công. Chúng tôi cố gắng gửi cứu trợ tới bất cứ nơi nào có thể, nhưng không đủ.” Ông ngưng lại giây lát, sao nhãng bởi thứ gì đó trong tai nghe. Tôi nhận ra mình chưa một lần nghe thấy giọng Haymitch, bèn thử lay lay tai nghe của mình, tự hỏi không biết nó có hỏng không. “Chúng ta phải quay lại bãi đáp. Ngay lập tức,” Boggs nói, giơ một tay ra kéo tôi đứng dậy. “Có chuyện rồi.”
“Chuyện kiểu gì ạ?” Gale hỏi.
“Máy bay ném bom sắp đến,” Boggs đáp. Ông vòng ra sau gáy tôi, kéo mạnh chiếc mũ giáp do Cinna thiết kế chụp lên đầu tôi. “Đi thôi!”
Không rõ chuyện gì đang diễn ra, tôi bèn nhấc chân chạy men theo mặt tiền nhà xưởng, hướng đến con ngõ dẫn tới bãi đáp. Nhưng tôi không ngửi thấy mùi nguy hiểm cận kề. Bầu trời quang đãng, xanh vắt không một gợn mây. Đường phố thông thoáng, chỉ có những người khiêng người bị thương vào bệnh viện. Không có kẻ thù, chẳng có báo động. Rồi tiếng còi bắt đầu rú lên. Chỉ trong vài giây, những chiếc máy bay tầm thấp của Capitol bay theo hình chữ V trên đầu chúng tôi, và bom bắt đầu trút xuống. Tôi bị hất văng vào tường trước của nhà xưởng. Cơn đau thấu xương nhói lên ngay phía trên khoeo chân phải. Thứ gì đó cũng đập vào lưng tôi, nhưng hình như không xuyên qua áo gi lê. Tôi gượng đứng lên, nhưng Boggs ấn tôi xuống, lấy thân mình che chở cho tôi. Mặt đất rùng rùng dưới chân tôi khi bom từ máy bay ào ạt nã xuống, nổ đùng đoàng. Thật đáng sợ khi bị ép sát vào tường giữa cơn mưa bom đạn. Cha tôi từng dùng câu nào để nói về việc chết dễ như chơi nhỉ? Dễ như bắt cá trong chậu. Chúng tôi là cá, con phố này là cái chậu.