Teya Salat
Trang chủ | Đăng kí | Đăng Nhập
Phần mềm lướt web
[
UC Browser ] [ OperaMini ]

Húng Nhại - Mockingjay

» Thể loại: Tiểu Thuyết

» Đăng lúc: 14:50 04/12/2013
» Lượt xem: 308552
↓Xuống cuối trang↓


“Katniss?” một giọng nói khàn khàn cất lên từ bên trái tôi, tách biệt khỏi tiếng ồn bao trùm khắp nhà xưởng. “Katniss à?” Một bàn tay vươn khỏi màn sương về phía tôi. Tôi bèn nắm chặt đỡ lấy. Đó là bàn tay của một phụ nữ trẻ bị thương ở chân. Máu thấm qua dải băng dày đang bu đầy ruồi. Mặt chị lộ vẻ đau đớn, nhưng còn có vẻ gì đó, cái vẻ dường như hoàn toàn lạc lõng với hoàn cảnh của chị. “Có thật là em không?”

“Vâng, là em đây,” tôi thốt lên.

Niềm vui. Đó chính là vẻ mặt vui mừng. Nghe thấy giọng tôi, niềm vui ấy bừng sáng, xoa dịu nỗi đau trong thoáng lát. “Em còn sống! Thế mà bọn chị không biết. Người ta nói em còn sống nhưng bọn chị lại chẳng biết!” chị phấn khích nói.

“Em bị thương khá nặng. Nhưng đỡ rồi,” tôi nói. “Rồi chị cũng thế.”

“Chị phải kể cho em trai chị biết mới được!” Người phụ nữ gắng gượng ngồi dậy gọi ai đó nằm cách vài giường. “Eddy! Eddy! Cô ấy ở đây này! Katniss Everdeen đây này!”

Một cậu bé trạc mười hai tuổi quay sang chỗ chúng tôi. Bông băng che mất nửa khuôn mặt cậu. Bên miệng mà tôi trông thấy mấp máy như thể muốn cất tiếng reo vui. Tôi đến bên cậu, vuốt mớ tóc xoăn nhễ nhại khỏi trán cậu. Thì thầm lời chào. Cậu không nói được, nhưng một bên mắt cậu cứ nhìn tôi đăm đăm như cố ghi nhớ từng đường nét trên khuôn mặt tôi.

Tôi nghe thấy tên mình rì rầm lan qua bầu không khí nóng nực, tản khắp bệnh viện. “Katniss! Katniss Everdeen!” Những âm thanh đau đớn sầu bi dần lắng xuống, nhường chỗ cho những lời hy vọng. Tứ phía vang lên các giọng nói vẫy gọi tôi. Tôi bắt đầu bước đi, siết chặt những bàn tay chìa về phía mình, chạm vào phần lành lặn của những người không thể nhấc chân tay, nói chào bác, anh có khỏe không, rất vui được gặp chị. Không có gì lớn lao, không có lời lẽ truyền cảm hứng hoa mỹ nào. Nhưng chẳng quan trọng. Boggs nói đúng. Chính việc nhìn thấy tôi, còn sống, đã là nguồn cảm hứng với họ rồi.

Những ngón tay khao khát vồ vập tôi, muốn chạm vào da thịt tôi. Khi một bác bị thương nặng khum tay ôm lấy khuôn mặt tôi, tôi thầm cảm ơn Dalton vì đã khuyên mình rửa sạch lớp trang điểm. Sao mà tôi cảm thấy lố bịch và chướng mắt đến thế khi phải đeo chiếc mặt nạ lòe loẹt kiểu Capitol trước mặt những người này. Tổn thương, mỏi mệt, bất toàn. Chính nhờ vậy mà họ nhận ra tôi, bởi thế mà tôi thuộc về họ.

Bất chấp cuộc phỏng vấn gây tranh cãi với Caesar, nhiều người vẫn hỏi về Peeta, an ủi tôi rằng họ biết cậu nói vậy là vì bị ép buộc. Tôi cố hết sức tỏ ra lạc quan về tương lai của chúng tôi, nhưng họ thật sự đau lòng khi biết tin tôi sẩy thai. Tôi muốn thú nhận với bác gái đang nức nở kia rằng tất cả chỉ là trò lừa đảo, một nước cờ, nhưng vạch trần chuyện Peeta nói dối chẳng có lợi gì cho hình ảnh của cậu cả. Hoặc của tôi. Hoặc của đại cục.

Tôi bắt đầu hiểu rõ họ đã phải bỏ bao công sức để bảo vệ tôi. Rằng tôi có ý nghĩa thế nào với phiến quân. Cuộc chiến hiện tại của tôi chống lại Capitol những tưởng chỉ là một hành trình đơn độc vậy mà thực ra lại không chỉ có mình tôi. Tôi có hàng nghìn, hàng nghìn người dân các quận ủng hộ. Tôi đã là Húng nhại của họ từ lâu trước khi chấp nhận vai trò này.
↑Lên đầu trang↑
Trang: [«Trước] 1,44,45,[46],47,48,150 [Sau»]
Đến trang:
Tags: Húng, Nhại, Mockingjay, Tiểu, Thuyết, MobileTruyen
Chia sẻ: Facebook - Twitter - Zing
Link:

BBcode:
icon Sự Trả Thù Của Bố Già
icon Percy Jackson - Kẻ Cắp Tia Chớp - Tập 1
icon Bản báo cáo tình yêu
icon Bà xã chớ giở trò
icon Bắt Lửa - Catching Fire
icon Húng Nhại - Mockingjay
icon Vương quốc của những giấc mơ
1234...678»
» Online: 1
» Trong ngày: 16
» Tổng: 308552 - Load: 0.0001s
» Bộ đếm: U-ON C-STAT
>