Thú rừng ở đây hơi lơ là cảnh giác. Giây phút chúng nhận ra mùi lạ cũng là lúc chúng toi mạng. Trong vòng một tiếng rưỡi chúng tôi đã có cả tá chiến lợi phẩm đủ loại - thỏ, sóc, gà tây - và quyết định nghỉ tay dành thời gian còn lại bên một cái ao mà chắc hẳn có mạch nước ngầm bên dưới, vì nước rất ngọt mát. Gale bảo để anh vặt lông lũ thú hoang, tôi không phản đối. Tôi chọc chọc mấy lá bạc hà lên lưỡi, nhắm mắt lại, tựa lưng vào một tảng đá, đắm mình trong thanh âm, để ánh nắng chiều nóng bỏng thiêu đốt da tôi, gần như thanh thản cho đến khi giọng Gale xen vào. “Katniss à, sao em quan tâm đến đội chuẩn bị của em quá vậy?”
Tôi mở mắt ra xem có phải Gale đang đùa không, nhưng anh lại nhíu mày nhìn xuống con thỏ mà anh đang lột da. “Sao em lại không nên thế?”
“Hừm. Xem nào. Vì năm ngoái họ đã làm đẹp cho em tham gia vào cuộc tàn sát đó?” anh gợi ý.
“Chuyện phức tạp hơn thế anh à. Em biết họ. Họ không độc ác hay có dã tâm gì đâu. Họ thậm chí còn chẳng thông minh nữa kia. Làm tổn thương họ cũng giống như làm tổn thương trẻ con vậy. Họ không thấy… ý em là họ không biết…” tôi lúng búng như gà mắc tóc.
“Họ không biết gì hả Katniss?” anh hỏi. “Rằng những vật tế đó - những đứa trẻ thực sự dính líu vào chuyện này chứ không phải ba người kỳ quái bọn họ - buộc phải chiến đấy tới chết? Rằng lúc ấy em sắp phải bước chân vào trường đấu để mua vui cho mọi người. Đó có phải là bí mật gì to tát ở Capitol không?”
“Không. Nhưng họ không nhìn mọi việc theo cách của chúng ta.” tôi nói. “Họ lớn lên cùng thực tế đó và…”
“Em nhất quyết bảo vệ họ phải không?” Anh lột phắt da con thỏ chỉ bằng một động tác.
Nghe cay thật, bởi đúng là tôi nhất quyết làm thế, và điều này mới tức cười làm sao. Tôi loay hoay tìm ra một luận điểm hợp lý. “Em nghĩ mình sẽ bảo vệ bất kỳ ai bị đối xử như vậy chỉ vì lấy một lát bánh mì. Có lẽ nó nhắc em nhớ quá nhiều đến chuyện xảy ra với anh sau vụ gà tây đó!”
Dẫu vậy anh vẫn đúng. Xem ra cũng thật kỳ lạ, mức quan tâm tôi dành cho đội chuẩn bị ấy. Lẽ ra tôi phải ghét họ và muốn thấy họ bị treo cổ mới phải. Nhưng họ không biết gì cả, và họ là người của Cinna, mà anh thì đứng về phía tôi, phải vậy không?
“Anh không định cãi nhau đâu.” Gale nói. “Nhưng anh không nghĩ Coin muốn gửi cho em một thông điệp quan trọng bằng cách trừng phạt họ vì đã vi phạm quy tắc ở đây đâu. Có khi bà ta cho rằng em sẽ coi đó là đặc ân ấy chứ.” Anh nhét con thỏ vào bao rồi đứng dậy. “Tốt hơn là đi thôi nếu muốn về đúng giờ.”
Anh chìa tay ra nhưng tôi lờ đi mà tự mình lảo đảo đứng dậy. “Được rồi.”
Không ai trong chúng tôi nói gì trên đường về, nhưng ngay khi qua cổng, tôi nghĩ ra một điều khác. “Trong Huyết trường Tứ phân, Octavia và Flavius chẳng làm gì nên hồn vì không thể ngừng khóc thương em quay lại trường đấu. Venia thì hầu như không nói nổi lời tạm biệt.”