Viên cảnh vệ ra ngoài gọi điện. Y quay lại mang theo một chùm chìa khóa. Đội chuẩn bị đã bị xích trong những tư thế gò bó lâu đến nỗi ngay cả khi được tháo xích, họ cũng không đi nổi. Gale, Plutarch và tôi phải đỡ họ. Chân của Flavius mắc vào tấm lưới kim loại bao trên cái lỗ tròn dưới sàn, và bụng tôi thắt lại khi hiểu ra tại sao một căn phòng lại cần có lỗ thoát nước. Những dấu vết khổ hạnh của con người hẳn đã được xối khỏi những viên gạch trắng kia…
Tôi tìm thấy mẹ trong bệnh viện, người duy nhất mà tôi tin tưởng có thể chăm sóc họ. Với bộ dạng hiện tại của họ thì phải mất một lúc mẹ mới nhớ ra họ là ai, nhưng khuôn mặt mẹ đã sẵn vẻ lo lắng. Và tôi biết đó không phải vì mẹ nhìn thấy những thân thể bị ngược đãi, mà bởi nhận ra rằng những chuyện như thế này cũng xảy ra ở Quận 13.
Mẹ tôi được chào đón vào bệnh viện, nhưng bà được xem là y tá hơn là bác sĩ, dù bà dành cả đời hành nghề y. Tuy nhiên cũng không ai xen vào khi bà dẫn ba người vào phòng khám để đánh giá vết thương. Tôi ngồi chôn chân trên ghế băng trong sảnh ngoài cửa bệnh viện, dự đoán xem mẹ nhận định thế nào. Nhìn cơ thể họ là mẹ biết họ đã phải hứng chịu những nỗi đau nào. Gale ngồi cạnh choàng tay qua vai tôi. “Mẹ em sẽ chữa khỏi cho họ thôi.” Tôi gật đầu, tự hỏi liệu anh có đang nghĩ đến trận đòn roi thừa sống thiếu chết hồi ở Quận 12 không. Plutarch và Fulvia ngồi bên kia ghế băng nhưng không bình luận gì về tình trạng đội chuẩn bị của tôi. Nếu họ không hay biết về vụ ngược đãi, vậy họ hiểu gì về nước cờ mà Thống đốc Coin đã đi? Tôi quyết định gỡ rối giúp họ.
“Tôi đoán chúng ta đều bị cảnh cáo,” tôi nói.
“Cái gì? Không. Ý cô là gì?” Fulvia hỏi.
“Trừng trị đội chuẩn bị của tôi là đòn cảnh cáo,” tôi nói với cô. “Không chỉ cho tôi. Mà còn cho hai người nữa. Rằng ai mới đích thực là người chỉ huy và nếu không tuân thủ thì chuyện gì sẽ xảy ra. Ảo tưởng về việc nắm quyền ư, những suy nghĩ đó sẽ bị dập tắt ngay lập tức. Xem chừng dòng giống của Capitol không được bảo vệ ở đây. Có khi còn là của nợ cũng nên.”
“Không thể so sánh Plutarch, người đã lên kế hoạch cho cuộc đào thoát của phiến quân, với ba chuyên viên làm đẹp đó được.” Fulvia lạnh lùng nói.
Tôi nhún vai. “Cô nói vậy thì chịu thôi, Fulvia ạ. Nhưng giả sử Coin ngứa mắt với các người thì sao đây? Đội chuẩn bị của tôi đã bị bắt cóc. Ít nhất họ còn hy vọng có ngày trở về Capitol. Gale và tôi có thể sống trong rừng. Nhưng còn các người thì sao? Hai người sẽ chạy đi đâu?”
“Có lẽ chúng ta cần thiết cho nỗ lực chiến tranh nhiều hơn một chút so với cô nghĩ đấy.” Plutarch thờ ơ nói.
“Tất nhiên rồi. Các vật tế cũng cần thiết với Đấu trường. Đến chừng nào hết cần thì thôi,” tôi nói. “Và chúng tôi chỉ là hàng xài một lần… phải không ông Plutarch?”
Câu nói đó đặt dấu chấm hết cho cuộc nói chuyện. Tất cả lặng thinh chờ đợi cho đến khi mẹ tìm thấy chúng tôi. “Họ sẽ ổn thôi,” bà thông báo. “Không có thương tích nào để lại di chứng suốt đời.”