pacman, rainbows, and roller s
Trang chủ | Đăng kí | Đăng Nhập
Phần mềm lướt web
[
UC Browser ] [ OperaMini ]

Húng Nhại - Mockingjay

» Thể loại: Tiểu Thuyết

» Đăng lúc: 14:50 04/12/2013
» Lượt xem: 308446
↓Xuống cuối trang↓


Viên cảnh vệ lệnh cho tôi ra ngoài, nhưng tiếng miết chân sau đó cho tôi biết bằng cách nào đấy Gale đã giữ được y. Để tìm câu trả lời, tôi đến chỗ Venia, vốn là người mạnh mẽ nhất. Tôi khom người nắm lấy hai bàn tay lạnh như băng của bà, đôi tay ấy siết chặt tay tôi như gọng kìm.

“Có chuyện gì vậy cô Venia?” tôi hỏi. “Mọi người làm gì ở đây?”

“Họ bắt chúng tôi. Từ Capitol.” bà khàn khàn nói.

“Plutarch bước vào sau lưng tôi. “Chuyện quái gì thế?”

“Ai bắt?” tôi ép hỏi.

“Người ta,” bà nói mơ hồ. “Cái đêm cháu trốn chạy ấy.”

“Lúc đó chúng tôi nghĩ rằng nếu có đội chuẩn bị quen thuộc thì cô sẽ thấy khuây khỏa hơn,” Plutarch lên tiếng sau lưng. “Cinna đã yêu cầu vậy.”

“Cinna đã yêu cầu ư?” tôi gằn giọng. Bởi nếu tôi có biết chắc điều gì, thì đó là Cinna sẽ không bao giờ tán thành việc ngược đãi ba người này, những người mà anh đã dẫn dắt bằng thái độ dịu dàng và sự kiên nhẫn. “Tại sao họ lại bị đối xử như phạm nhân thế này?”

“Thực tình tôi không biết” Có gì đó trong giọng ông ta khiến tôi tin ông nói thật, cả sắc mặt tái nhợt của Fulvia cũng xác nhận điều ấy. Plutarch quay sang viên cảnh vệ vừa xuất hiện bên ngưỡng cửa với Gale bám ngay đằng sau. “Tôi chỉ được biết là họ bị giam giữ. Sao lại còn bị tra tấn nữa?”

“Vì tội ăn cắp thức ăn. Chúng tôi buộc phải giữ họ sau vụ tranh cãi về chuyện bánh mì,” y đáp.

Venia nhíu mày lại như thể bà vẫn cố thông suốt. “Có ai nói gì với bọn tôi đâu. Bọn tôi đói quá. Cô ấy chỉ lấy mỗi một lát bánh mì thôi mà.”

Octavia bắt đầu nức nở, vùi tiếng khóc nghẹn trong chiếc áo rách tươm. Tôi nhớ lại lần đầu sống sót khỏi trường đấu. Octavia đã lén dúi cho tôi một ổ bánh dưới gầm bàn vì xót xa thấy tôi đói. Tôi lê bước tới hình hài run rẫy kia. “Octavia à?” tôi chạm vào chị và chị liền rụt người lại. “Octavia à? Rồi sẽ ổn thôi. Em sẽ đưa chị ra khỏi đây, nhé?”

“Thế này có vẻ dã man quá,” Plutarch nói.

“Chỉ vì họ đã lấy một lát bánh mì ư?” Gale hỏi.

“Họ đã tái phạm nhiều lần mới ra nông nỗi này. Họ đã bị cảnh cáo rồi, thế mà vẫn lấy thêm bánh mì.” Viên cảnh vệ ngừng một lát, như lúng túng trước số lượng áp đảo của chúng tôi. “Không được ăn cắp bánh mì.”

Tôi không thế khiến Octavia thôi giấu mặt, nhưng chị cũng hơi ngẩng lên. Đám xích trên cổ tay chị dịch xuống vài phân, để lộ ra những vết trầy còn mới nguyên bên dưới. “Em sẽ đưa chị đến chỗ mẹ em.” Tôi bảo viên cảnh vệ. “Tháo xích cho họ.”

Y lắc đầu. “Làm thế là trái phép.”

“Tháo xích cho họ! Ngay bây giờ!” tôi hét lên.

Phản ứng của tôi làm y mất bình tĩnh. Những công dân bình thường không nói với y theo kiểu đó. “Tôi không nhận được lệnh phóng thích. Với cả cô cũng không có quyền…”

“Tôi cho phép làm,” Plutarch nói. “Đằng nào chúng tôi cũng đến để đưa ba người này đi. Ban Phòng thủ Đặc biệt cần họ. Tôi sẽ nhận toàn bộ trách nhiệm.”
↑Lên đầu trang↑
Trang: [«Trước] 1,23,24,[25],26,27,150 [Sau»]
Đến trang:
Tags: Húng, Nhại, Mockingjay, Tiểu, Thuyết, MobileTruyen
Chia sẻ: Facebook - Twitter - Zing
Link:

BBcode:
icon Sự Trả Thù Của Bố Già
icon Percy Jackson - Kẻ Cắp Tia Chớp - Tập 1
icon Bản báo cáo tình yêu
icon Bà xã chớ giở trò
icon Bắt Lửa - Catching Fire
icon Húng Nhại - Mockingjay
icon Vương quốc của những giấc mơ
1234...678»
» Online: 1
» Trong ngày: 11
» Tổng: 308446 - Load: 0.0001s
» Bộ đếm: U-ON C-STAT
>