Harry cầm lên, nhìn bức thư chòng chọc, tim nó đập bưng bưng như đang có một ban nhạc cao su khổng lồ đang chơi. Cả đời nó, từ hồi nào giờ, chưa từng có ai viết thư cho nó. Ai mà viết chứ? Nó không có bạn bè, không có bà con nào khác. Nó cũn không làm thẻ mượn sách thư viện, nên ngay cả thư đòi sách mượn quá hạn nó cũng khỏi có. Vậy mà bức thư này đây, ghi rõ ràng trên phong bì, không thể có sự nhầm lẫn nào hết:
Ông Harry Potter
Phòng xép dưới gầm cầu thang
4 Privet Drive
Phong bì dày và nặng, làm bằng giấy da vàng nhạc, và địa chỉ thì được viết bằng mực xanh biếc. Thư không dán tem.
Hai tay Harry run rẩy khi lật qua lá thư, thấy một dấu khằn sáp màu tím mang huy hiệu: một con sư tử, một con ó, một quân hàm và một con rắn quấn quanh mẫu tự H.
Ông Dursley từ trong nhà bếp quát ra:
− Lẹ lên, thằng kia. Mày còn làm gì ngoài đó, kiểm tra bom thư hả?
Ông khoái trá ra mặt về câu hài hước thú vị của mình.
Harry trở lại nhà bếp, vẫn vẫn đăm đăm nhìn lá thư gởi cho mình. Nó đưa ông Dursley cái thư đòi tiền nước và tấm bưu thiếp, rồi nó ngồi xuống, từ từ mở cái phong thư màu vàng.
Ông Dursley xé phong thư đựng hoá đơn, khịt mũi khinh bỉ, và liếc qua tấm bưu thiếp. Ông báo cho bà Dursley biết:
− Cô Marge bệnh. Ăn nhằm đồ dấm dớ...
− Ba.
Bỗng nhiên Dudley la lên.
− Ba thằng Harry có cái gì kìa.
Lúc đó Harry sắp mở lá thư của nó ra, một bức thư cũng viết trên giấy da như cái phong bì. Nhưng bàn tay nải chuối sứ của ông Dursley đã chộp lấy, giật phăng lá thư. Harry la lên, cố giật lại bức thư:
− Thư của con mà.
Ông Dursley nạt:
− Ai viết thư cho mày?
Ông rũ lá thư bằng một tay và liếc đọc. Mặc ông từ đỏ chuyển sang xanh còn nhanh hơn cả đèn đường. Mà không dừng lại đó. Trong vòng vài giây, nó thành ra trắng bệch như bột. Ông lắp bắp:
− Pờ... pờ... Petunia...
Ông đang goi tên vợ. Dudley cố giành lá thư, nhưng ông Dursley đã giơ nó cao quá tầm với của con trai. Bà Dursley lấy được thư, tò mò đọc dòng đầu tiên. Bà xuýt té xỉu. Bà ôm ngực mình thở hổn hển:
− Anh Vernon ơi. Trời đất ơi - Anh Vernon ơi.
Họ trợn mắt nhìn nhau, dường như quên béng rằng Dudley và Harry vẫn đang ngồi ở đó. Dudley đâu có chịu bị coi thường như vậy. Nó gõ đầu cha bằng cây Smeltings, và la lớn:
− Con muốn đọc lá thư đó.
Harry tức tối kêu lên:
− Con muốn đọc lá thư đó, bởi vì đó là thư gởi cho con.
Ông Dursley nhét lá thư trở vô phong bì và càu nhàu:
− Hai đứa bây đi ra ngoài hết.
Harry không chịu động đậy nó hét:
− TRẢ BỨC THƯ CHO CON.
Dudley cũng hét:
− Cho con coi bức thứ đó.
Ông Dudley gầm lên:
− ĐI RA!
Ông túm cổ cả hai đứa quẳng ra ngoài hành lang, đóng sầm cánh cửa nhà bếp. Dudley và Harry lập tức tranh nhau một cách lặng lẽ nhưng đầu tức tối để giành lỗ khóa mà kê tai vô nghe lén. Dudley thắng cho nên Harry đành nằm ẹp bụng dưới sàn để dỏng tai nghe qua khe cửa. Cặp kiếng gảy của nó còn lòng thòng bên tai sau vụ đánh nhau vừa rồi với Dudley.
Bên trong nhà bếp, giọng của bà Dudley run run: