"Bây giờ thầy muốn hỏi con một điều, Harry Potter à."
Trái tim Harry chùng xuống; nó đã nghĩ là chuyện này tất phải xảy ra. Hẳn là thầy Moody sắp hỏi nó vậy chứ nó kiếm ở đâu ra tấm bản đồ này, một đồ vật pháp thuật rất ư đáng ngờ - và cả câu chuyện làm thế nào mà tấm bản đồ lại rơi vào tay Harry ; mà câu chuyện đó không những chỉ đổ vạ cho nó mà còn liên can đến ba nó, Fred và George , cùng giáo sư Lupin - thầy dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám năm ngoái. Harry gồng mình chịu trận trong khi giáo sư Moody phe phẩy tấm bản đồ trước mặt nó:
"Thầy mượn cái này được không?"
"Ồ..."
Harry quí tấm bản đồ của nó lắm, nhưng mặt khác, nó cảm thấy cực kỳ nhẹ nhõm khi thầy Moody không hỏi gì về xuất xứ của tấm bản đồ đó. Và hiển nhiên là nó đã chịu ơn thầy Moody , nó nói:
"Dạ, được."
Thầy Moody làu bàu:
"Trò ngoan! Thầy có thể xài cái này vô được nhiều việc... cái này có lẽ chính xác là cái mà thầy đang tìm kiếm... Thôi, đi ngủ đi, Potter, đi!"
Hai thầy trò cùng nhau trèo lên cầu thang, giáo sư Moody vẫn tiếp tục săm soi tấm bản đồ như thể đó là một thứ báu vật mà thầy chưa bao giờ nhìn thấy trước đây. Hai người đi lặng lẽ bên nhau cho đến khi tới cửa văn phòng của thầy. Thầy đứng lại nhìn Harry :
"Có bao giờ con nghĩ đến nghề Thần Sáng không, pt:
"Có bao giờ con nghĩ đến nghề Thần Sáng không, Potter ?"
Harry giật mình:
"Dạ không."
Thầy Moody gật đầu và nhìn Harry đăm chiêu suy nghĩ:
"Con cần suy nghĩ đến điều này. Ừ, đúng vậy... và nhân tiện... thầy đoán là con đem theo cái trứng đó chắc là không phải để đi dạo chơi tối nay hả?"
Harry nhoẻn miệng cười:
"Dạ... không, con đã tìm ra manh mối rồi."
Thầy Moody nháy mắt với Harry , con mắt phép của thầy lại quay lộn xộn:
"không có gì bằng rảo bộ trong đêm để tìm ra sáng kiến, Potter à... gặp lại con sáng mai nhé..."
Thầy Moody đi vào văn phòng, lại chăm chú nhìn tấm bản đồ của Đạo tặc, rồi khép cánh cửa lại sau lưng.
Harry thong thả đi về tháp Gryffindor , chìm đắm trong suy nghĩ về thầy Snape , ông Crouch và ý nghĩa của tất cả những chuyện đã xảy ra... Tại sao ông Crouch lại giả đò bệnh, một khi ông có thể xoay sở để vào trường Hogwarts bất cứ khi nào ông muốn? Ông cho là thầy Snape đang giấu giếm cái gì trong văn phòng của thầy ấy sao?
Và thầy Moody lại cho rằng nó, Harry , nên trở thành một Thần Sáng nữa chứ! Ý tưởng thú vị thiệt... Mười phút sau, lúc Harry lặng lẽ leo lên cái giường ngủ có bốn cọc giăng màn chung quanh, và cả cái trứng lẫn tấm Áo khoác Tàng hình đều đã an toàn nằm trong rương, không hiểu sao, Harry nghĩ là nó muốn kiểm tra lại xem những ông Thần sáng khác mặt thẹo đến cỡ nào, trước khi nó quyết định chọn đó làm nghề nghiệp.
Chương 26
BÀI THI THỨ HAI
Hermione tức giận nói:
"Vậy mà bồ nói bồ đã tìm ra manh mối trong cái trứng đó."
Harry gắt:
"Làm ơn nói nhỏ nhỏ thôi! Mình cần phải... đại khái dò trúng đài là được rồi chứ gì!"
Harry, Ron và Hermione đang ngồi chung một cái bàn nằm riêng ở tận cuối cùng lớp học Bùa chú. Hôm nay tụi nó được giao bài tập thực hành bài phản bùa Triệu tập - bài bùa Tống xuất. Để tránh những tai nạn bậy bạ tiềm tàng trong những vật thể cứ bay ngang xẹt dọc khắp phòng học, giáo sư Flitwick đã phát cho mỗi học sinh một cái gối để thực tập, dựa trên lý thuyết là những cái gối đó sẽ không làm ai bị thương hết nếu rủi mà chúng bay trật mục tiêu. Đó là một lý thuyết tốt đẹp, nhưng thực té ứng dụng thì không hoàn toàn hay ho lắm. Mục tiêu của Neville luôn trật vuột một cách thảm hại và nó cứ vô tình mà tống xuất những vật thể nặng ký hơn nhiều, thí dụ như giáo sư Flitwick chẳng hạn, bị nó tống bay véo véo ngang qua phòng.