"Sinh nhật của bà là ngày nào, Calpurnia?"
"Tôi cứ cho nó trùng với Giáng sinh, như thế dễ nhớ hơn - tôi không có ngày sinh nhật thật."
"Nhưng bà Cal này," Jem phản đối, "trông bà thậm chí còn chưa già bằng bố Atticus."
"Người da màu không lộ vẻ già nua nhanh lắm," bà nói.
"Chắc tại họ không biết đọc. Cal, bộ bà dạy Zeebo đọc hả?"
"Phải, cậu Jem. Hồi nó còn nhỏ, thậm chí ở đây một ngôi trường cũng chưa có nữa. Dù vậy tôi vẫn bắt nó học."
Zeebo là con trai lớn của Calpurnia. Nếu tôi từng nghĩ về điều này, hẳn tôi đã nhận ra từ trước kia rằng Zeebo đã tới tuổi trưởng thành rồi - Zeebo đã có con hơi lớn rồi - nhưng hồi đó tôi không nghĩ ra được như vậy.
"Bà dạy anh ấy theo một cuốn sách vỡ lòng, như tụi con vậy hả?" Tôi hỏi.
"Không, tôi bắt nó học mỗi ngày một trang Kinh Thánh, còn cô Buford thì dạy tôi theo một cuốn sách khác - tôi chắc là cô cậu không biết ở đâu mà tôi có được nó," bà nói.
Chúng tôi không biết.
Calpurnia nói, "Cụ nội Finch của cô cậu cho tôi đó."
"Bà từng ở Landing hả?" Jem hỏi. "Bà chưa hề kể cho tụi con nghe chuyện đó."
"Phải rồi, cậu Jem. Tôi lớn lên ở đó giữa điền trang nhà Buford với Landing. Suốt ngày tôi phải làm việc hoặc cho Buford hoặc cho Landing, và tôi chuyển đến Maycomb khi bố và mẹ cô cậu cưới nhau."
"Cuốn sách đó là cuốn gì vậy?" Tôi hỏi Cal.
"Commetaries của BlackStone[51]."
Jem kinh ngạc. "Ý bà là bà đã dạy Zeebo theo cuốn đó hả?"
"Phải, thưa cậu Jem."Calpurnia rụt rè đưa những ngón tay lên che miệng. "Tôi chỉ có mấy cuốn đó. Ông nội cậu nói Blackstone viết tiếng Anh rất chuẩn...."
"Đó là lý do tại sao bà không ăn nói giống như những người còn lại đó," Jem nói.
"Những người còn lại nào?"
"Những người da màu khác. Cal, nhưng bà ăn nói giống như người ta ăn nói trong nhà thờ..."
Tôi chưa từng nghĩ Cal có một cuộc sống kép giản dị. Ý nghĩ bà có một cuộc sống riêng lẻ ngoài gia đình tôi là một ý tưởng mới lạ, chưa nói đến chuyện bà thông thạo hai loại ngôn ngữ.
"Cal," tôi hỏi, "sao bà dùng lối-nói-mọi-đen với... với người của bà trong khi bà biết nói thế không đúng?"
"Ờ thì, thứ nhất tôi là người da đen..."
"Điều đó không có nghĩa là bà phải nói theo cách đó khi bà hiểu biết nhiều hơn," Jem nói.
Calpurnia nghiêng mũ và gãi đầu, rồi cẩn thận kéo mũ trùm xuống tai. "Quả là khó noi," bà nói. "Giả sử như cậu và Scout dùng lối nói của người da màu ở nhà thì quả là không phù hợp, phải không? Vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra nếu như tôi dùng lối nói của người da trắng tại nhà thờ này, với người hàng xóm của tôi? Họ sẽ nghĩ tôi làm ra vẻ ta đây hơn người."
"Nhưng Cal, bà biết nhiều hơn cơ mà," tôi nói.
"Không cần thiết phải nói mọi điều mình biết. Như thế không đúng kiểu quý cô - thứ hai, người ta không thích xung quanh ai đó biết nhiều hơn họ. Nó làm cho họ bực thêm. Cô sẽ không thay đổi được bất kỳ ai trong số họ bằng việc nói đúng, tự họ phải cảm thấy muốn học hỏi, và khi họ không muốn học thì cô chẳng thể làm gì ngoài việc im miệng hoặc nói bằng thứ ngôn ngữ của họ."