Mục sư Sykes ngập ngừng. "Nói thật với cô, cô Jean Louise. Hồi này Helen khó mà tìm được việc làm.... khi đến mùa gặt hái, ta nghĩ ông Link Deas sẽ nhận cô ấy."
"Sao không, mục sư?"
Trước khi ông kịp trả lời, tôi cảm thấy bàn tay Calpurnia đặt lên vai tôi. Trước sức ép của nó, tôi nói, "Chúng cháu cảm ơn ông vì đã cho chúng cháu đến." Jem lặp lại lời tôi, và chúng tôi lên đường về nhà.
"Cal, con biết Tom Robinson đang ở tù và anh ta đã làm điều gì đó khủng khiếp, nhưng tại sao người ta không thuê Helen vậy?" Tôi hỏi.
Calpurnia, trong bộ áo váy voan xanh nước biển và chiếc mũ hải quân, đi giữa Jem và tôi nói. "Đó là do những gì người ta cho là Tom đã làm," bà nói. "Người ta đâu có muốn ......dính líu đến một ai trong gia đình anh ta."
"Thế anh ta đã làm gì vậy, Cal?"
Calpurnia thở dài. "Lão già Bob Ewell đã buộc anh ta tội cưỡng hiếp con gái lão ta và khiến anh ta bị bỏ tù...."
"Ông Ewell?" Ký ức tôi khuấy động. "Anh ta có quan hệ gì với mấy thằng Ewell chỉ đến trường ngày đầu năm học rồi nghỉ luôn không? Bố Atticus nói họ là thứ hoàn toàn không ra gì.... Con chưa từng nghe bố Atticus nói về người khác theo kiểu ông nói về người nhà Ewell. Ông nói...."
"Phải, chính cái nhà đó đó."
"Nếu ai ở Maycomb cũng biết người nhà Ewell là thế nào, thì họ phải vui vẻ thuê Helen chứ..... mà cưỡng hiếp là gì vậy, Cal?"
"Đó là điều mà cô nên hỏi ông Finch," bà nói, "ông có thể giải thích nó rõ hơn tôi. Cô cậu đói chưa? Ông mục sư mất nhiều thời gian giải quyết công việc sáng nay quá, thường thì ông không chán ngắt như thế."
"Ông ấy cũng giống như Cha giảng đạo của tụi con," Jem nói, "nhưng sao mọi người ở đây hát thánh ca theo kiểu đó?"
"Hát theo hả?" Bà hỏi.
"Nó gọi là vậy phải không?"
"Phải, nó được gọi là hát theo. Người ta làm thế từ lâu lắm rồi."
Jem nói họ có thể để dành tiền quyên góp trong một năm để mua sách thánh ca.
Calpurnia bật cười. "Chẳng ăn thua gì," bà nói. "Họ đâu có biết đọc."
"Không biết đọc?" Tôi hỏi. "Tất cả à?"
"Đúng vậy," Calpurnia gật đầu. "Không biết đọc, cả giáo xứ First Purchase này đều không biết đọc trừ khoảng bốn người.... trong đó có tôi."
"Bà học trường nào vậy, Cal?" Jem hỏi.
"Chẳng ở trường nào cả. Cô cậu muốn biết ai dạy chữ cho tôi hả? Đó là gì của cô Maudie Atkinson, cô Buford già...."
"Bà già tới vậy sao?"
"Tôi già hơn cả ông Finch nữa đó." Calpurnia mỉm cười. "Nhưng chắc không lớn hơn bao nhiêu. Có lần chúng tôi bắt đầu nhớ lại, ráng tính xem tôi bao nhiêu tuổi... Tôi có thể nhớ xa hơn ông ấy vài năm, tức là tôi không lớn hơn ông ấy nhiều lắm, khi đó mình rút ra kết luận rằng đàn ông không nhớ dai bằng đàn bà."