Người ta đều biết rằng những giờ đầu tiên ngay sau khi một đứa trẻ biến mất là cực kỳ quan trọng. Chính trong khoảng thời gian này, người ta có nhiều cơ hội nhất để tìm thấy nó vẫn còn sống sót bình an. Qua bốn mươi tám tiếng, khả năng tìm thấy giảm xuống đến mức đáng báo động.
Trời mưa như trút nước vào ngày 23 tháng Ba đó. Mặc dù đứa trẻ biến mất giữa ban ngày ban mặt và tại một nơi luôn đầy ắp người qua lại nhưng các nhân viên điều tra gặp rất nhiều khó khăn trong việc thu thập những lời chứng đáng tin cậy. Việc xem xét các băng video giám sát chẳng đem lại kết quả nào, màn hỏi cung cô bảo mẫu cũng không khá hơn, cô này chỉ phạm tội mất cảnh giác chứ không phải bắt cóc đứa trẻ.
Thế rồi, nhiều ngày trôi qua...
Trong nhiều tuần liền, hơn một trăm cảnh sát với sự trợ giúp của đội chó nghiệp vụ cùng máy bay lên thẳng đã quần thảo kỹ lưỡng khu vực xảy ra vụ việc. Nhưng bất kể những nỗ lực do FBI triển khai, không hề có một chút dấu vết cụ thể nào cho phép tìm ra đứa trẻ.
... rồi nhiều tháng trôi qua...
Việc thiếu vắng những dấu vết điều tra khiến cảnh sát hoang mang. Không hề có bất cứ yêu cầu đòi tiền chuộc nào, không hề có bất kỳ dấu vết đáng tin cậy nào. Không gì cả.
... và nhiều năm trôi qua...
Kể từ năm năm nay, tấm ảnh chụp Layla vẫn còn được dán khắp các nhà ga, sân bay và các bưu cục, ngay cạnh tấm ảnh của những đứa trẻ mất tích khác.
Nhưng vẫn không thể tìm thấy Layla.
Như thể đã bốc hơi.
* * *
Đối với Mark, cuộc đời anh chấm dứt kể từ ngày đó, ngày 23 tháng Ba năm 2002.
Việc cô con gái mất tích đã khiến anh ngập chìm trong trạng thái cô đơn tuyệt vọng hoàn toàn. Bị cơn nội chấn do nỗi đau cùng cảm giác phạm tội gây ra giày vò, Mark đã rời bỏ công việc, người vợ và người bạn thân của mình.
Trong mấy tháng đầu, anh đã thuê các thám tử tư giỏi nhất để nối lại cuộc điều tra lần theo những chi tiết nhỏ nhặt nhất.
Không có bất kỳ kết quả nào.
Vậy là, chính bản thân anh tự tiến hành điều tra trong sự kiếm tìm vô vọng.
Cuộc điều tra tất phải thất bại này kéo dài ba tháng. Rồi sau đó đến lượt Mark cũng biến mất luôn, không hề để lại bất kỳ tin tức nào, không cả cho người vợ của mình cũng như cho Connor.
Nicole không rơi vào trạng thái trượt dốc như thế.
Ban đầu, nỗi tuyệt vọng của cô nhân lên gấp đôi do một mặc cảm tội lỗi đặc biệt: chính cô đã nài nỉ để Layla đi cùng mình đến Los Angeles, nơi cô sẽ trình diễn hàng loạt buổi độc tấu; chính cô là người đã tuyệt dụng cô bảo mẫu, do cô ta mà tấn thảm kịch mới xảy ra. Để đối mặt với những điều tồi tệ nhất, cô không tìm được cách chống đỡ nào khác ngoài việc hành động cực đoan, tiếp tục thực hiện các buổi hòa nhạc và ghi âm, thậm chí chấp nhận đề cập đến tấn thảm kịch của mình trên mặt báo hay truyền hình, chấp nhận là nạn nhân của thói tọc mạch vốn gây nhiều nguy hại.
Tuy nhiên, một vài ngày sau đó, nỗi đau trở nên không thể chịu đựng được. Khi không thể chống chọi lại những ý nghĩ bệnh hoạn của mình được nữa, Nicole thuê một phòng ở khách sạn và trùm chăm ru rú trong phòng như đang trong tình trạng ngủ đông.