Tiếng súng nổ cắt ngang câu nói của tay trùm ma túy. Hắn ta đưa tay ôm đùi và nhận thấy đùi mình đẫm máu.
- Còng tay lại, Connor nhắc lại.
Hai gã vô dụng răm rắp làm theo, tự còng tay mình vào lò sưởi bằng gang vốn không nổi lửa từ lâu lắm rồi.
Tao là ai à?...
Connor tắt bộ dàn hi-fi đang phát một bài rap inh tai.
Tao là ai à?...
Cậu cởi áo bu dông và áo sơ mi.
Hiện giờ cậu đang cởi trần trước mặt hai kẻ đã tấn công mình và cậu trưng ra cho chúng xem những vết bỏng, như một nghi lễ của người nguyên thủy.
Tao là ai à?...
Mắt hai gã đàn ông lộ rõ vẻ chẳng hiểu gì. Ánh mắt chúng ánh lên nỗi sợ hãi và sững sờ.
Connor bước ra hành lang, lấy bi đông xăng mà cậu mang theo rồi quay trở lại phòng.
Tao là ai à?...
Giờ đây, vai diễn đã đảo ngược.
Nạn nhân trở thành đao phủ và đao phủ là nạn nhân.
Cái tốt thành cái xấu; cái xấu thành cái tốt.
Tao là ai à?... cậu vừa tự hỏi vừa đổ xăng vào hai kẻ tấn công mình trươc skia.
Chúng hét lên, nhưng cậu không nghe thấy chúng. Những tiếng kêu khác, trong đầu cậu, vang lên như tiếng vọng lại:
THẾ NÀO, THẰNG HÈN KIA, MÀY ĐẦM MÌNH TRONG ĐỐNG RÁC ĐẤY HẢ? MÀY BIẾT BỌN TAO SẼ LÀM GÌ VỚI NHỮNG THỨ RÁC RƯỞI CHỨ? BỌN TAO SẼ THIÊU RỤI CHÚNG!
Tao là ai à?... cậu vừa tự hỏi vừa quẹt diêm.
Vào thời điểm lửa bắt đầu bén cháy, cậu nghĩ lại điều mình đã nói với Mark trước kia: nếu chúng ta từ bỏ những giá trị của mình, chúng ta sẽ từ bỏ tất cả.
* * *
Ngay đêm hôm đó
Năm giờ sáng
Chiếc Mustang màu gỉ sắt đậu dọc theo vỉa hè, ngay cạnh trường công.
Connor xuống xe, nhặt một nắm sỏi rồi ném vào một trong số những ô cửa sổ của căn hộ người bảo vệ.
Chỉ phải đợi vài giây và đầu Mark xuất hiện.
- Cậu làm cái quái gì vậy, Connor? Cậu biết mấy giờ rồi không?
- Mặc quần áo đi, Mark. Mang theo ví, tiền bạc và giấy tờ đi.
- Để làm gì?
- Không tranh cãi nữa.
Mark gặp lại cậu bạn sau năm phút.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Mark hỏi. Mặt cậu bẩn kìa.
- Lên xe đi, Connor vừa ra lệnh vừa chỉ vào chiếc Mustang.
- Nhưng con xe này là của ai vậy?
- Nào nhanh lên! Tớ sẽ giải thích cho cậu trên đường đi.
Connor ngồi trước vô lăng và bắt đầu chạy về phía Loop. Được năm phút, cậu quay sang phía Mark để hỏi:
- Cậu có nhớ điều tớ đã nói với cậu: một ngày nào đó cậu sẽ có cơ hội thoát khỏi đây để đi học tiếp không?
- Chắc chắn là mình nhớ.
- Thế này nhé, cơ hội của cậu, chính là tối nay, cậu vừa khẳng định vừa chỉ về phía chiếc va li bằng kim loại mà cậu lấy từ nhà hai tay trùm ma túy.
Mark mở chiếc va li nhỏ và bật ra tiếng huýt sáo.
- Tất thảy đống xìn này là gì vậy?!
- Đó là để trả học phí cho cậu.
- Nhưng...
- Nghe này, chúng ta không có nhiều thời gian, vậy nên đừng làm phức tạp mọi chuyện thêm nữa.
Connor lục tìm trong túi áo rồi đưa cho Mark vé tàu.
- Tớ sẽ chở cậu đến nhà ga trung tâm. Sẽ có tàu đi New York khởi hành lúc sáu giờ mười lăm. Cậu mang tiền theo người và không bao giờ quay trở lại đây. Cậu hiểu chứ?
- Thế còn cậu, khi nào cậu gặp lại mình?