Bị cuốn vào việc đọc sách, Connor không hề nghe thấy tiếng bước chân đang lại gần. Khi ló đầu lên, cậu thấy mình bị hai tên mà cậu biết sơ sơ bao vây, hai tay anh chị của khu phố vừa nhìn cậu vừa chế giễu:
- THẾ NÀO, THẰNG HÈN KIA, MÀY ĐẦM MÌNH TRONG ĐỐNG RÁC ĐẤY HẢ?
Connor bật dậy và cố thử thoát thân, nhưng đã quá muộn. Hai tên lưu manh đã nhấc cậu lên và đẩy cậu ngã nhào vào trong công ten nơ.
- MÀY BIẾT BỌN TAO SẼ LÀM GÌ VỚI NHỮNG THỨ RÁC RƯỞI CHỨ? Một giọng nói vang lên phía trên cậu.
Connor thử đứng thẳng dậy rồi đưa tay lên mũi. Mũi cậu đang chảy máu.
- BỌN TAO SẼ THIÊU RỤI CHÚNG! Tay buôn ma túy kêu lên.
Connor ngóc đầu nhìn hai kẻ tấn công và nhận thấy một trong số chúng đang cầm bi đông xăng ở tay. Cậu thậm chí không có thời gian để kêu lên thì đã bị té ướt ngực và cẳng chân.
- MÀY MUỐN LỬA CHỨ? Một trong hai tay anh chị vừa đề nghị vừa quẹt diêm.
Kinh hãi, Connor vẫn muốn tin rằng chúng đang tìm cách dọa cậu sợ, dù cho cậu biết rằng đối với hạng lưu manh này, mạng sống của con người chẳng hề có chút giá trị nào.
Thực tế là que diêm rơi thẳng từ trên xuống người cậu và xăng bốc cháy ngay lập tức. Connor thấy người mình bốc cháy như bó đuốc trong khi cái nắp của chiếc công ten nơ nặng nề khép lại.
Cậu nghẹt thở, giãy giụa, tìm cách thoát khỏi cái lồng bằng kim loại này. Cuối cùng công ten nơ lật nhào và giải thoát cậu, nhưng người cậu vẫn bị ngọn lửa thiêu đốt. Đau đớn tột cùng, cậu chạy tán loạn theo mọi hướng và đến sân của tòa nhà rồi lăn lộn dưới đất để dập tắt lửa trên mình.
Dần dần, mắt cậu mờ đi.
Cơ hội đã đến, nhưng không theo cách mà cậu mong muốn.
Trong giây lát, cậu hiểu rằng cuộc sống của mình đã thay đổi và sẽ chẳng còn gì giống như trước kia nữa.
Rồi cậu hôn mê.
Khi ấy cậu mười lăm tuổi.
Cậu chỉ muốn làm bài tập mà thôi.
20. Mark và Connor - Dòng hồi tưởng thứ hai
13 tháng Mười năm 1987
Hai mươi mốt giờ mười tám phút
Còi hụ đèn lóe sáng, chiếc xe cứu thương lao nhanh vào bãi đỗ xe dành cho các trường hợp khẩn cấp của Bệnh viện Chicago Presbyterian. Bất tỉnh, nằm trên băng ca, Connor ngay lập tức được lau rửa bằng nước ấm để làm nguội vùng da bị bỏng. Nhiều mẩu quần áo bị cháy đen bám chặt vào da cậu và cần phải gây mê cục bộ để lấy chúng ra. Sau khi luồn ống thở vào khí quản cậu, các bác sĩ cấp cứu tiến hành truyền dịch rồi chuyển cậu đến khoa chăm sóc những trường hợp bỏng nặng, ở đó cậu được bác sĩ Loreena McCormick chăm sóc.
Chính bà là người tiến hành đánh giá sơ bộ: năm mươi phần trăm bề mặt cơ thể cậu bị bỏng; hai cánh tay, hai cẳng chân và phần trước ngực là những phần bị thương nặng nhất. Phần dưới cổ và bàn tay phải cũng bị. Một vài trong số những phần bị bỏng này rất nghiêm trọng và phải tiến hành chẩn đoán quan trọng. Kỳ diệu thay là khuôn mặt của cậu không bị làm sao.
Loreena cùng đồng sự đặt Connor dưới máy trợ hô hấp và gây mê nhân tạo trước khi bắt đầu xử lý cục bộ bằng nước tắm khử trùng và bôi kem khử khuẩn. Sau đó các vết bỏng được băng bằng những miếng gạc tiệt trùng mà người ta sẽ phải thay liên tục trong đêm để giữ ẩm và tiệt trùng ở mức tối đa.