Mười phút sau khi Mark đi khỏi, Layla rời mắt khỏi bức vẽ của mình.
Cô bé mở miệng, và đó chính là lúc điều kỳ diệu xảy ra:
- Nói cho em biết, mẹ chị vì sao mà chết? Layla hỏi cô gái trẻ.
11. Evie - Dòng hồi tưởng đầu tiên.
Las Vegas, Nevada
Chập tối một ngày tháng Mười
Hai năm trước
Một khu đất bỏ hoang ngập đầy cỏ dại và rác rưởi, một nơi nào đó ở ngoại ô Las Vegas, tách biệt hoàn toàn với khu vực rực rỡ ánh đèn neon của khu Strip[8].
Trên khu đất này có khoảng bốn chục chiếc xe moóc du lịch, phần lớn trong số chúng đã bị hư hỏng với những ô cửa kính vỡ toác, thành xe lồi lõm và mui xe sụp xuống. Chốn nương thân cuối cùng của nhóm dân cư hỗn tạp: những người lao động thu nhập thấp, những con người bất hạnh nhẵn túi vì cờ bạc vốn chỉ nghĩ ở lại đây trong vài ngày, “chỉ là quãng thời gian nghỉ ngơi”, nhưng họ chẳng bao giờ thoát khỏi chốn địa ngục này.
Ở cuối khu đất, một chiếc xe mooc được chăm sóc khá kỹ, với mái tôn lượn sóng và phần phía trước có hàng rào bao quanh tạo cảm giác chiếc xe du lịch hao hao giống một ngôi nhà nhỏ.
Dưới mái hiên, một chiếc bàn bằng fooc mi ca trên đó có chồng sách khổng lồ, một chiếc đài đang phát nhạc dân ca Mỹ cùng một bể cá trong đó có một con cá còi cọc đang bơi lội tung tăng.
Ngồi bên bàn, Evie, mười ba tuổi, đang nhay nhay chiếc bút một lát trước khi viết liền một mạch đoạn cuối cùng của bài thu hoạch mà cô phải nộp cho thầy giáo vào ngày mai.
Đột nhiên, có giọng nói vang lên từ chiếc xe mooc bên cạnh gọi Evie:
- Date prisa, Evie, vamos a leggar tarde al trabajo![9]
- Ya voy, Carmina, dame dos minutos![10]
Cô gái trẻ nhanh chóng đi đi lại lại trong chiếc xe mooc và trong khi vừa đánh răng, cô vừa vội vàng đọc lại bài làm của mình và sửa đây đó một vài lỗi mà mình mắc phải.
Nào, nhanh lên cháu!
Miguel, người quản lý đội dọn vệ sinh ở khách sạn Oasis, không phải là người dễ dãi. Evie đã phải năn nỉ ông ta rất nhiều để ông ta nhận mình vào làm vài đêm một tuần mặc dù chưa đủ tuổi. Một công việc bèo bọt, tiền công năm đô la một giờ.
Cô gái trẻ vớ lấy cái chai sứt nằm lăn lóc trên bàn và súc miệng bằng một thứ hỗn hợp lạ hoắc gồm Coca light và thuốc đánh răng rồi nhổ luôn vào chậu trồng hoa. Sau đó cô sắp xếp đồ dùng học tập vào ba lô trước khi quay lại xe mooc để tạm biệt mẹ mình.
- Con đi đây, mẹ à.
Teresa Harper đang nằm dài ở tầng dưới chiếc giường tầng.
Bà mới ba mươi tư tuổi nhưng trông có vẻ già hơn hai chục tuổi vì chứng viêm gan mãn tính mà bà mắc phải từ nhiều năm nay và căn bệnh này đã phát triển thành xơ gan rồi ung thư gan. Cách đây vài tháng, một cuộc phẫu thuật đã lấy đi của bà ba phần tư lá gan - vốn bị phồng lên do một khối u - và bà càng ngày càng khó chống chịu lại những tác dụng phụ của việc điều trị: sốt, buồn nôn, mệt mỏi rã rời, đau nhức mình mẩy.
Teresa nắm lấy tay cô con gái:
- Cẩn thận nhé, con yêu.
Bà đã nghỉ việc từ một năm nay và cả hai mẹ con chỉ sống nhờ vào khoản tiền mà cô con gái kiếm được cùng khoản trợ cấp xã hội ít ỏi chẳng đáng là bao.
- Mẹ đừng lo, Evie vừa đứng dậy vừa trả lời.