- Không, Mark nói dối, đột nhiên cảm thấy xấu hổ đôi chút. Tại sao cô lại nói vậy?
- Vì mẹ tôi:, mẹ tôi cũng bị như ông.
- Nghe này, vấn đề khá phức tạp, Mark bắt đầu.
Anh ngừng một chút trước khi hỏi:
- Mẹ cô thế nào rồi?
- Bà ấy chết rồi.
- Ồ! ... Tôi rất lấy làm tiếc.
Tín hiệu fasten seat belt vừa tắt, điều đó có nghĩa là hành khách có quyền đứng dậy.
Evie đề nghị:
- Nếu ông muốn đi uống chút gì cho tỉnh táo, tôi có thể trông con gái ông giúp ông.
- Cảm ơn cô, nhưng mọi chuyện sẽ ổn thôi, Mark trả lời, đột nhiên anh cảm thấy nghi ngờ.
- Tôi nghĩ nếu ông không nhanh chóng uống một thứ gì đó, ông sẽ cảm thấy cực kỳ tồi tệ.
Mark thận trọng cân nhắc điều này. Đúng là anh càng lúc càng cảm thấy tồi tệ hơn. Chỉ trong có vài giờ, anh đã đột ngột từ bỏ cuộc sống của một kẻ vô gia cư, nhưng anh rất khó trở lại những vạch xuất phát ngày xưa. Đặc biệt là anh đã đánh giá thấp hậu quả của việc cai rượu đột ngột trước khi lên máy bay này.
Mark nhìn Layla. Liệu anh có thể để con bé một mình trong vài phút với cái cô Evie mà anh không hề quen biết này được không? Con bé sẽ phản ứng ra sao? Mặt khác, nếu anh muốn có thể giúp được con bé, anh cần phải uống một hay hai cốc để trở về trạng thái vững vàng.
- Con nghe này, con yêu, bố sẽ trở lại trong vòng năm phút nữa. Vậy con hãy ngoan ngoãn đợi bố ở đây cùng với cô gái này, con đồng ý chứ?
Sau đó anh quay về phía Evie.
- Có một quầy bar ở tầng trên. Nếu cô có bất kỳ vấn đề gì với Layla, ngay lập tức cô phải đến tìm tôi, cô hiểu chứ?
Evie gật đầu đồng ý.
Mark đứng dậy rồi đi vào nhà vệ sinh trước tiên. Cổ họng khô khốc, khuôn mặt nóng bừng, anh vừa khát nước vừa vã mồ hôi đầm đìa.
Anh bước vào ca bin nhỏ được làm hoàn toàn bằng thép crôm, sứ và gương kính. Ngay cả tại nơi đặc biệt này cũng có một ô cửa sổ to rộng cho phép nhìn thấy cả bầu trời bao la! Nhà vệ sinh thật sang trọng và trắng sáng, ngoại trừ một lá bùa: một khuôn trổ choán phần lớn diện tích tường nhà vệ sinh. Mark nhận ra “ba con khỉ khôn ngoan” mà anh có dịp thấy tại những ngôi đền đạo Phật trong một chuyến đi dự hội thảo ở Nhật Bản. Bằng tay của mình, con linh trưởng thứ nhất che mắt, con thứ hai bịt tai và con thứ ba che miệng. Bức khắc này được tóm tắt trong một câu: Không nhìn, không nghe, không nói. Theo tín ngưỡng, những ai thực hiện được lời dạy này sẽ đạt tới hạnh phúc, bình yên.
Hoàn toàn tâm đắc với câu châm ngôn kỳ lạ này, Mark tháo đồng hồ rồi rửa tay và vã nước mát lên mặt nhưng anh tránh nhìn vào tấm gương gắn trên bồn rửa.
Anh hơ tay dưới chiếc máy sấy tay tự động sau đó rời nhà vệ sinh. Anh vừa đi khỏi thì liền thay đổi ngay ý định: anh để quên đồng hồ trên kệ đựng đồ. Trở lại nhà vệ sinh, anh lấy lại đồng hồ và chuẩn bị rời khỏi thì bỗng im bặt.
Không thể nào...
Trên tường, bức hình ba con khỉ đã biến mất và thay vào đấy là một tấm ván nhỏ bên trên có điều gì đó rất đáng sợ và bệnh hoạn. Tấm ván tập hợp rất nhiều những biểu tượng mà anh đã từng gặp trong môn tâm lý học: trước tiên là một chiếc đồng hồ cát, một lưỡi hái tử thần và một bộ hài cốt: nói cách khác, thời gian trôi đi và thời gian chúng ta lãng phí, cái chết tất yếu và bất ngờ xảy đến, chúng ta lại trở về với cát bụi. Tiếp theo là một chiếc cầu nhỏ, dài và nguy hiểm: cầu Nại Hà, biểu tượng cho khó khăn khi vượt qua sông trong cõi âm. Để kết thúc là một chiếc thang, chiếc thang giải nạn, biểu tượng phổ biến cho sự thăng thiên của linh hồn, ngay gần chiếc thang là vị thần đầu sói đang chờ đợi: Anubis, người dẫn hồn, được xem như là người đồng hành của con người sau khi chết để dẫn dắt con người trong bóng đêm của cõi chết.