Tối nay, anh cảm thấy xung năng tự hủy xưa cũ lại trỗi dậy trong mình. Anh đã dành cả cuộc đời để chiến đấu, nhưng anh biết cuộc chiến đấu này đòi hỏi tinh thần cảnh giác cao độ mọi lúc mọi nơi.
Anh tháo cà vạt, bước vài bước về phía vách kính tường rồi buông mình xuống tràng kỷ. Tâm trí anh vẫn luôn bị ám ảnh bởi hình ảnh cô gái lạ thường kia, Evie, người con gái đã tìm cách lấy trộm túi của anh. Anh nhớ lại nỗi tuyệt vọng mà anh đã đọc được trong ánh mắt cô, và một lần nữa, anh lại cảm thấy hối tiếc vì đã không thể làm gì giúp cô. Những lời nói đáng lo ngại của cô gái vẫn còn vang lên trong đầu anh cho đến khi khiến anh đau nửa đầu: “tôi muốn giết một gã đàn ông”, “để trả thù”.
- Đừng làm điều dại dột ngu ngốc đó, anh thì thầm như thể Evie có thể nghe mình nói. Cho dù hắn đã làm gì cô, cũng đừng giết hắn.
Đúng lúc đó, điện thoại đổ chuông. Anh nhíu mày. Chắc chắn đó là Nicole. Với tất cả những chuyện vừa xảy ra, anh đã quên gọi lại cho cô.
Anh nhấc máy.
Đó không phải là Nicole.
Đó là một cô gái trẻ, hoàn toàn lạc đi vì sợ hãi, cô thú nhận đã giết một người.
5. Ánh sáng
Không thể thấy bình minh nếu không trải qua đêm dài. Khalil GIBRAN
Ba tháng sau...
Đó là thời điểm cuối mùa đông, đầu mùa xuân.
Vầng dương hồng nhạt dần dâng lên cao trên bầu trời East Side, hứa hẹn một ngày mới chan hòa ánh nắng.
Không xa hai bên East Side là nhà thờ Notte-Dame, một nhà thờ xứ Tây Ban Nha nằm kẹt giữa một nhà kho và tòa cao ốc vô hồn. Khu nhà ở của nhà thờ bao gồm một trung tâm lưu trú tạm thời dành cho những người vô gia cư. Mặc cho cơ sở vật chất nơi đây vô cùng sơ sài - sàn nhà lát gạch vuông sứt mẻ, vách ngăn lung lay như sắp đổ, hệ thống ống dẫn hư hỏng nặng... -, nó vẫn được những kẻ sống lang thang đường phố đánh giá cao. Trái ngược với những trung tâm của chính phủ, họ biết rằng ở đây người ta không hề đặt bất cứ câu hỏi nào và họ có thể tìm thấy đồ ăn cũng như quần áo sạch.
Trong nhà ngủ dưới tầng hầm, hàng chục kẻ vô gia cư vừa mới kết thúc giấc ngủ ban đêm của mình trên những chiếc giường gấp, trong khi tại phòng sinh hoạt chung ở tầng trệt, những người đầu tiên thức giấc đang tự phục vụ bữa ăn sáng thanh đạm. Đó là ổ ăn mày phiên bản thế kỷ XXI: ngồi bên một chiếc bàn, một phụ nữ vẫn còn trẻ nhưng răng đã móm gần hết đang tớp một bát đựng cà phê; bên cạnh đó, một gã người Nga cao to cụt tay vụng về bóp vụn chiếc bánh bích quy để ăn được lâu hơn; ngay gần sát cửa sổ, một lão già da đen hốc hác, dửng dưng với thức ăn, co rúm lại trong chiếc túi ngủ và lải nhải theo một chuỗi ám ảnh nào đó.
Đột nhiên, cửa ra vào mở toang và một người đàn ông mặc áo choàng đne, râu ria lởm chởm bước vào. Dù không ngủ ở đây, nhưng anh thường xuyên đến nơi này. Từ ít lâu nay, anh thường xuyên đến đây để sạc pin điện thoại di động trong khu nhà.
Ngồi sụp xuống, hoàn toàn dửng dưng với những gì xảy ra xung quanh, Mark Hathaway lê mình vào một góc phòng và tiến lại gần ổ điện trước khi cắm chiếc máy mạ crôm vào đó.
Anh đã không gặp vợ mình kể từ Giáng sinh. Hiện tại, anh chẳng giống bất cứ thứ gì. Tóc tai bù xù, ánh mắt lờ đờ, mặt đầy cáu ghét, từ lâu anh đã rời bỏ thế giới của người sống để dấn thân trong màn sương mù thường trực, chặng cuối cùng trước khi sụp đổ hoàn toàn.