- Trò chơi của anh tên là gì? Mua chuộc trẻ vị thành niên à?
- Tôi cứ tưởng là cô muốn kiếm tiền...
Cô nhìn tờ giấy bạc vẻ xen lẫn giữa khinh bỉ và tò mò. Bàn tay Connor che một phần tờ tiền và cô nhận thấy ngón tay đeo nhẫn của anh bị thiếu mất một đốt.
- Nếu cô muốn, nó sẽ là của cô, Connor vừa thuyết phục vừa đẩy tờ tiền hướng về phía cô gái trẻ. Cô trả lời câu hỏi của tôi và nó là của cô...
Cô nhìn chằm chằm, do dự bước vào một mớ bòng bong cô không nắm được lôgíc của nó. Nhưng, cuối cùng:
- Hãy đặt câu hỏi của anh đi...
- Tại sao cô lại cần tiền? Connor vừa hỏi vừa nhìn chằm chằm vào cô.
Evie đặt tay mình lại gần tờ bạc xanh.
- Để mua một khẩu súng, cô trả lời hiên ngang.
Cô với tay lấy tờ tiền rồi bỏ nó vào túi áo, ánh nhìn như thách thức Connor.
Đó là khoản tiền dễ kiếm nhất mà cô từng kiếm được trong đời.
Connor sững người. Anh sững sờ vì câu trả lời của cô gái. Hình ảnh khẩu súng bỗng hiện ra trong tâm trí anh, kèm theo sau là tiếng nổ và tiếng gào thét. Một kỷ niệ bị chôn vùi bấy lâu nay bỗng tái hiện mà không hề báo trước.
Cảm thấy khó ở, anh rút tờ tiền thứ hai trong ví ra và vẫn đặt nguyên vị trí cũ.
- Tại sao cô lại cần một khẩu súng?
Lần này, Evie do dự một lúc lâu. Phản ứng đầu tiên của cô là nói dối, nhưng cô đoán Connor sẽ nhận ra. Theo một cách nào đó, sự thật luôn quý và hiếm, và những tờ một trăm đô la mà anh trao cho cô là cái giá của sự thật đó.
- Bởi vì tôi muốn giết một gã đàn ông.
Câu trả lời rơi xuống như một bản án. Trước tiên là choáng váng, Connor lắc đầu, khiếp sợ trước câu trả lời của cô gái.
Tuy vậy anh vẫn rút tờ tiền thứ ba ra, để nó xuống bàn và đặt câu hỏi cuối cùng:
- Tại sao cô lại muốn giết một người đàn ông?
Lần này Evie không hề do dự. Cô đã đi quá xa để có thể lùi lại được. Vậy là cô đã thu dọn được những tờ đô la cuối cùng như người ta gom món tiền thắng trong ván bàn poker.
- Để trả thù.
Trong đầu Connor, những từ đó trỗi dậy từ quá khứ - sự trả thù khôn nguôi - khiến anh cảm thấy buốt lạnh dọc sống lưng.
- Thế là thế nào, trả thù cho cô à? Trả thù ai? Tại sao?
Nhưng Evie đã mặc áo khoác vào và quàng khăn lại.
- Rất tiếc, cô vừa nói vừa đứng dậy, đó là hai câu hỏi thêm và anh không còn gì để trả nữa rồi.
Bị mắc vào trong chính cái bẫy của mình, anh bất lực nhìn cô bước qua cửa nhà hàng.
- Đợi đã! Anh kêu lên để giữ cô lại.
Anh gặp lại cô trên phố. Tuyết vẫn rơi dày đặc, bao phủ lên thành phố một lớp vỏ bọc lặng câm và ngột ngạt.
- Cô không thể đi như thế này được. Trời đang lạnh, nguy hiểm đấy. Tôi sẽ tìm cho cô một nơi nghỉ tối nay.
Cô quay lưng lại phía anh, không hề có ý trả lời.
Như một cứu cánh cuối cùng, Connor cho tay vào túi lục tìm danh thiếp trên đó ghi tất cả những thông tin của anh.
- Trong trường hợp cô đổi ý...
Nhưng anh biết rằng trường hợp đó sẽ không xảy ra.
Trong khi băng qua phố, Evie đột ngột dừng lại giữa vạch dành cho người đi bộ và quay về phía Connor để đến lượt mình đặt một câu hỏi duy nhất: