Theo những gì tôi biết thì hôm nay là ngày họp đầu tiên của nhóm những người ăn nhiều. Cao một mét năm mươi lăm, thân hình mảnh khảnh mềm mại như diễn viên múa ba lê, Haven chắc chắn không phải là người ăn quá nhiều. Cô bạn cũng không phải là người nghiện rượu, người thiếu nợ, người nghiện chơi bài, hay bất cứ cái gì đã nêu ở trên. Cô ấy chỉ không được bố mẹ dành cho nhiều sự quan tâm. Và vì thế, Haven tìm kiếm tình cảm cũng như sự chấp nhận mình ở bất kỳ nơi đâu.
Haven học được rằng cách nhanh nhất để nổi bật trong cái thành phố đầy những cô gái tóc vàng này là ăn mặc như Công chúa Bóng đêm.
Nhưng điều đó không mang lại kết quả như cô ấy mong muốn.
Lần đầu tiên mẹ Haven thấy con gái ăn mặc như thế, bà chỉ thở dài, chộp lấy chìa khóa của con, và đi thẳng đến phòng tập thể dục. Bố Haven thì không ở nhà đủ lâu để ngắm nhìn. Đứa em trai, Austin, hoảng sợ chút ít, nhưng nó cũng làm quen nhanh chóng. Và kể từ khi hầu hết mọi người trong trường quen dần với những màn trình diễn thái quá của chương trình MTV, thì bọn họ cũng lơ Haven luôn.
Một cách ngẫu nhiên, tôi vô tình biết được bên dưới của những trang sức đầu lâu, những đôi giày đinh, những cung cách trang điểm theo kiểu Rock nặng là một cô gái chỉ muốn được nhìn thấy, được nghe, được yêu, được quan tâm như những người bình thường khác. Đó là điều mà trước đây Haven đã không có được. Tôi thấu cảm điều đó. Thật sự, nếu đứng trước một căn phòng đầy người, kể một vài chuyện về những ngày đấu tranh với nỗi khổ đau của mình làm cho cô bạn cảm thấy quan trọng, thì có gì xấu đâu cơ chứ.
Ngày xưa tôi chẳng bao giờ giao du với những người như Miles và Haven.
Tôi không có chút liên hệ dù mong manh nhất nào với những đứa trẻ có vấn đề gia đình, những đứa trẻ không bình thường, hay những đứa trẻ mà ai cũng chế nhạo.
Tôi thuộc về đám đông nổi tiếng. Ở đó, đa số chúng tôi đều dễ thương, khỏe mạnh, thông minh, tài giỏi, xuất thân trong gia đình giàu có, được mọi người yêu thích và trọng vọng. Tôi đến trường múa và có một người bạn thân nhất tên là Rachel (cũng là trưởng nhóm giống tôi). Tôi còn có cả bạn trai, Brandon, là đứa con trai thứ sáu mà tôi đã hôn (người đầu tiên là Lucas, hồi lớp sáu!). Tôi không bao giờ chơi xấu những người không thuộc nhóm mình, nhưng tôi cũng không chú ý đến họ. Những đứa trẻ đủ mọi vấn đề phức tạp kia chẳng có chuyện gì dính dáng đến tôi. Vì thế tôi hành động như thể họ vô hình vậy.
Nhưng bây giờ, tôi cũng là một trong những người bị-xem-là-vô-hình.
Tôi biết điều đó vào cái ngày Rachel và Brandon thăm tôi trong bệnh viện.
Bên ngoài, họ đối xử với tôi vẫn đầy vẻ ân cần. Nhưng bên trong, những suy nghĩ của họ hoàn toàn khác.
Họ hoảng sợ khi nhìn cái bịch ny-lông đang nhỏ những giọt chất lỏng vào tĩnh mạch của tôi. họ ghê ghê khi nhìn những vết cắt thâm tím, nhìn cái băng bột trên chân tay tôi. Họ buồn với những chuyện đã xảy ra, với tất cả những điều tôi đã mất đi, nhưng họ cố tình không nhìn vào vết sẹo màu đỏ trên trán tôi. Điều mà họ thật sự muốn làm là “thoát” khỏi cái bệnh viện và đứa bạn thương tật cùng mình này càng nhanh càng tốt.