LÚC TÔI ĐI ĐẾN CHỖ BÀN ĂN TRƯA thì Haven và Miles đã ở đó. Nhưng vừa thấy Damen ngồi cạnh họ, tôi lập tức tự khuyên mình nên đi chỗ khác.
“Cậu cứ tự nhiên ngồi với bọn tớ, nhưng nhớ phải hứa là không nhìn chằm chằm vào anh bạn mới này!”, Miles cười, nửa đùa nửa thật. “Nhìn chằm chằm kiểu ấy rất bất lịch sự. Có ai nói với cậu điều đó chưa?”.
Tôi trợn mắt ngồi xuống cạnh bên Miles, lòng chỉ ước gì cậu bạn của mình... nói ít đi một chút.
“Tớ được nuôi bởi những con sói. Vì vậy, tớ quen kiểu nhìn chằm chằm bất-lịch-sự ấy rồi!”. Tôi ra vẻ tự nhiên, cố gắng không chú tâm đến sự có mặt của Damen và loay hoay mở hộp cơm trưa của mình.
“Tớ được nuôi bởi một người đàn ông chuyên cải trang thành phụ nữ và một tiểu thuyết gia lãng mạn.” Miles nói, chồm tới cướp mất hạt ngũ cốc ngào đường trên cái bánh nướng của Haven.
Haven cũng bật cười. “Tớ, ngược lại, được nuôi bởi các mụ phù thủy. Tớ là công chúa ma cà rồng xinh đẹp, được yêu, được kính trọng, được ngưỡng mộ. Tớ sống trong một lâu đài xa hoa lộng lẫy, và tớ không biết sẽ kết thúc thế nào...”.
Trong một tích tắc, cô liếc nhìn Damen và mỉm cười: “Còn anh?”.
Anh thong thả hớp một ngụm thức uống – một chất lỏng màu đỏ óng ánh trong chiếc ly thủy tinh, rồi nhìn cả ba chúng tôi: “Tôi lớn lên ở Ý, Pháp, Anh, Tây Ban Nha, Bỉ, New York, New Orleans, Oregon, ́n Độ, New Mexico, Ai Cập, và một số nơi nữa...”, anh cười.
“Vậy anh là con nhà lính phải không?”, Haven tò mò hỏi, trong lúc nhặt hạt ngũ cốc bỏ qua cho Miles.
“Ever đã từng sống ở Oregon đấy!”. Miles nói, cắn nhẹ hạt ngũ cốc trước khi nhấp thêm một ngụm nước khoáng.
Damen cười, mắt nhìn tôi. “Ở đâu?”
“Eugene”, tôi lầm bầm, cố tập trung vào miếng sandwich chứ không phải anh ta, bởi vì cũng giống như trong lớp học, mỗi lần Damen nói thì y như rằng tôi chỉ nghe được tiếng của anh mà thôi.
Mỗi khi đôi mắt chúng tôi gặp nhau, tôi lại có cảm giác ấm áp.
Mỗi khi chân của anh – tôi không hiểu vô tình hay cố ý – giẫm nhẹ lên chân tôi thì cả người tôi như điện giật.
Và thật sự tôi đê mê trong một thứ cảm xúc mới mẻ này.
“Sao Ever rời bỏ nơi đó?”. Anh làm một động tác chuyển động, gần như chồm người tới tôi.
Tôi nhìn chằm chằm xuống bàn, mím chặt môi như một thói quen mỗi khi bối rối. Tôi không muốn nói về cuộc sống ngày xưa của mình. Tôi không thấy có lý do gì để kể về những câu chuyện đau đớn trong quá khứ. Làm sao tôi có thể giải thích rằng cả gia đình tôi đã chết, còn tôi thì phải gắng gượng để sống tiếp như thế này.
Tôi xé một mẩu nhỏ cái bánh sandwich và thì thầm: “Đó là một câu chuyện dài”.
Chỉ thế thôi.
Nhưng tôi có thể cảm thấy cái nhìm chằm chằm của Damen, nồng ấm và thấu hiểu, gần gũi và chia sẻ. Điều đó làm tôi bối rối đến nỗi bàn tay tôi bắt đầu đổ mồ hôi và chai nước đang cầm bị vuột khỏi tay.