- Với Karine thì cậu đã biết rõ rồi còn gì, không phải vậy à?
- Karine đã sinh cho tớ một đứa con trai và sau đó cô ấy đã ra đi chăm sóc lũ con của những người khác. Thế là thành công về mặt tình cảm rồi còn gì, có cái tốt hơn rồi, đúng không? Thôi đi nào, về làm việc đi.
Họ rời quán bar và đi ngược lên phố, sánh vai nhau.
- Cậu không bực nếu tớ thử lại cái áo vest ấy một lần nữa chứ, và lần này cậu cho tớ biết ý kiến của cậu nhé!
- Nếu cậu thề sẽ mặc nó trước mặt lũ trẻ của chúng ta, thì chính tớ sẽ mua tặng cậu!
Khi quay trở về South Kensington, Antoine đậu chiếc Healey trước văn phòng mình. Anh tắt máy và chờ vài giây trước khi ra khỏi xe.
- Tớ xin lỗi vì chuyện tối qua, có thể tớ đã hơi quá đà.
- Không, không mà, an tâm đi, tớ hiểu phản ứng của cậu, Mathias nói với một giọng khô khan.
- Cậu đang không thực lòng đấy nhé!
- Đúng đó, tớ đâu có thực lòng!
- Tớ vẫn biết thế mà, cậu vẫn còn bực mình!
- Này Antoine, nếu cậu có điều gì muốn nói về chủ đề này thì nói đi, bây giờ, tớ thực sự đang có việc phải làm!
- Tớ cũng vậy, Antoine nói tiếp trong lúc ra khỏi chiếc xe mui tháo.
Và trong khi anh đi vào phòng làm việc của mình, anh nghe thấy giọng Mathias ở sau lưng.
- Cám ơn đã rẽ qua, điều ấy làm tớ thấy xúc động.
- Tớ không thích khi chúng ta cãi nhau, cậu biết đấy, Antoine vừa trả lời vừa quay lại.
- Tớ cũng không thích thế.
- Vậy thì đừng nói về chuyện ấy nữa, nó đã ở phía sau chúng ta rồi.
- Đúng thế, đã ở phía sau chúng ta, Mathias tiếp tục.
- Tối nay cậu có về muộn không?
- Sao thế?
- Tớ đã hứa với McKenzie sẽ dẫn anh ta đi ăn tối tại nhà hàng của Yvonne… để cám ơn anh ta đã đến nhà làm giúp, nên nếu cậu có thể giữ được lũ trẻ thì hay quá.
Khi quay về hiệu sách của mình, Mathias nhấc máy và gọi cho Sophie.
* * *
Điện thoại reo. Sophie xin lỗi người nữ khách hàng của mình.
- Tất nhiên là em có thể mà, Sophie nói.
- Điều ấy không làm phiền em chứ? Mathias nhấn mạnh ở đầu dây bên kia.
- Chẳng giấu gì anh, em chẳng thích thú gì cái ý tưởng nói dối Antoine cả.
- Anh không yêu cầu em nói dối hắn, mà chỉ không nói gì cho hắn biết thôi.
Đối với Sophie, ranh giới giữa nói dối và không nói thì rất mong manh, tuy nhiên cô đã chấp nhận việc mà Mathias nhờ cô. Cô sẽ đóng cửa hàng sớm một chút và đến gặp anh vào quãng bảy giờ. Mathias gác máy.
VII
Yvonne tận dụng khoảng thời gian vắng khách của buổi chiều để sắp xếp lại nhà kho dưới hầm. Bà nhìn thùng hàng trước mặt mình, Château-labe-gorce-zédé là loại rượu vang yêu thích nhất của bà và bà đã bảo quản hết sức cẩn thận những chai thật quý hiếm đó, để chỉ dùng vào những dịp long trọng. Nhưng những dịp long trọng thì bà đã chẳng có để mà ăn mừng từ nhiều năm nay rồi. Bà đưa tay chà lên lớp bụi mỏng phủ trên lớp gỗ, xúc động nhớ lại buổi tối tháng năm ấy, ngày mà Manchester United đã giành được cúp nước Anh. Cơn đau bỗng nhói lên ở đáy ngực bà mà không có triệu chứng gì trước. Yvonne bẻ gập người lại tìm kiếm không khí mà tự nhiên bà cảm thấy thiếu. Bà dựa vào chiếc thang dẫn lên phòng và tìm thuốc uống trong túi chiếc tạp dề của mình. Những ngón tay co cứng phải vật vã mới giữ được lọ thuốc. Khó nhọc lắm bà mới mở được nắp hộp, dốc ra ba viên vào lòng bàn tay và bỏ chúng vào sâu trong họng, đầu ngả ra phía sau để dễ nuốt hơn.