Con nhỏ chĩa cái cằm ra với vẻ mặt ta đây.
- Nếu có bao giờ chuyện qua đi. Mà này, đồ ăn xong rồi. Tự lấy phần mà ăn. Thực ra anh có thể ăn hết... Em thấy không còn ai khác có cảm hứng ăn uống gì nữa đâu.
Rebecca xoay mình bỏ ra khỏi phòng, không nói thêm lời nào. Will nhìn hết cái ngưỡng cửa trống vắng đến cái lò nướng, rồi nhún vai.
Nó ăn ngấu nghiến hai phần ba bữa ăn làm-sẵn-chỉ-việc-đút-lò, rồi đi lên cầu thang trong ngôi nhà giờ đây yên ắng một cách dị thường. Không có cả những chuỗi âm thanh phát từ cái máy truyền hình trong phòng khách ở dưới lầu khi Will ngồi trên giường. Nó dùng một miếng vải tỉ mỉ đánh bóng cái xẻng cho đến khi nó sáng loáng và hắt tia sáng phản chiếu lăn tăn như sóng lên trần nhà phía trên đầu nó. Lúc đó nó mới chồm tới, đặt cái xẻng xuống sàn, tắt ngọn đèn ngủ trên cái bàn cạnh giường, chui vào tấm chăn nhồi lông vịt ấm êm của nó.
Chương Mười
Will thức dậy, uể oải ngáp dài, lờ đờ nhìn quanh căn phòng cho đến khi nhận thấy ánh nắng đã lách qua mép bức màn cửa sổ mà lẻn vào. Nó ngồi bật dậy vì cảm giác một cái gì đó không ổn chớm bừng lên trong nó. Thiếu vắng một cách đáng ngạc nhiên sự um xùm hỗn loạn của buổi sáng bình thường trong ngôi nhà này. Nó liếc nhìn đồng hồ. Nó ngủ quên rồi. Sự kiện hồi hôm đã khiến nó ngố tịt và nó quên béng vặn đồng hồ báo thức.
Nó kiếm được vài cái tương đối sạch trong bộ đồng phục học sinh dưới đáy tủ quần áo, quáng quàng mặc vào, đi qua buồng tắm để đánh răng.
Từ buồng tắm bước ra nó thấy cánh cửa phòng ngủ của Rebecca hé mở nên đứng lại bên ngoài lắng nghe một lúc. Nó đã biết khôn hồn thì đừng xồng xộc đi vào; đây là khuê phòng kín đáo của con nhỏ, và con nhỏ đã mắng mỏ nó ra trò nhiều phen về việc tự ý vô phòng con nhỏ không báo trước. Khi không nghe dấu hiệu sống còn nào trong phòng, Will quyết định nhìn vào một cái.
Căn phòng sạch bong như trước giờ vẫn vậy – giường chiếu được xếp dọn ngay ngắn không tì vết, để sẵn bộ đồ sạch để thay cho bộ đồng phục khi con nhỏ đi học về - mọi thứ sạch sẽ và ngăn nắp và đâu ra đấy. Will thấy cái đồng hồ báo thức nhỏ xíu màu đen của con nhỏ đặt trên bàn cạnh giường ngủ. Nó tự hỏi: “Tại sao nó không kêu mình dậy?”
Kế đến nó thấy cửa phòng cha mẹ nó cũng để mở, nó không thể đừng lén ngó vô một cái. Giường còn tươm tất chưa bị ai nằm lên. Vậy là không ổn.
Cha mẹ nó đâu rồi? Will nhớ lại vụ cãi vã giữa cha mẹ nó vào đêm hôm trước, hậu quả của vụ đó bây giờ bắt đầu lộ ra. Ngược lại ấn tượng mà Will thường tạo ra, nó thực ra đa cảm. Không phải nó thờ ơ, chẳng qua nó thấy khó bộc lộ tình cảm, nên giấu cảm xúc sau cái bề ngoài ra vẻ dửng dưng báng bổ khi nói tới gia đình, hay đeo cái mặt nạ trơ trơ khi có kẻ khác can dự. Đó là cơ chế tự vệ mà nó đã hình thành qua nhiều năm để đối phó với những giễu cợt về ngoại hình bạch tạng của nó. Đừng bao giờ để lộ tình cảm của mày, đừng bao giờ phản ứng với những châm chọc nhảm nhí, đừng bao giờ cho chúng thỏa mãn.
Mặc dù chưa bao giờ ngẫm nghĩ cho sâu sắc, Will cũng ý thức là đời sống gia đình nó hơi lạ, ấy là nói cho nhẹ nhàng. Tất cả bốn thành viên trong gia đình nó đều quá khác biệt nhau, như thể họ bị vô ý quăng vô một rọ trong những tình huống vượt ngoài khả năng kiểm soát của họ, như bốn người xa lạ hoàn toàn ngẫu nhiên đi chung một toa xe lửa. Bằng cách nào đó mọi người kết nối với nhau, mỗi người biết vị trí của mình, và rốt cuộc, nếu không hoàn toàn hạnh phúc, thì dường như cũng tìm được sự thăng bằng riêng biệt. Nhưng toàn bộ gia đình thì có nguy cơ sụp đổ tan tành. Ít ra đó cũng là cảm giác của Will vào buổi sáng hôm ấy.