phải làm phiền đại phu nhân lao giá một phen vậy! Nhan Tịch mỉm cười: – Giản đại tổng quản thấy trong tình hình thế này ta còn có thể cự tuyệt chăng? Đột nhiên có một thanh âm vang lên: – Có thể. Lời vừa dứt thì trên khoảng đất rộng dưới thạch cấp đã có thêm tám người. Tám người này không phải tự mình đi đến. Mà là bị ném đến. Đây là tám người chết. Nhìn thấy tám người này, Giản Tấn trước giờ gặp biến bất kinh, lâm nguy bất loạn cũng phải khẽ biến sắc mặt. Tám người này chính là tám kiệu phu đang đứng ở hậu sơn chờ y. Hiện giờ cả tám người đều đã chết. Chuyện này tịnh không đáng sợ, đáng sợ là họ chết mà không hề phát ra một tiếng động hay tiếng kêu nào cả. Điểm này cũng chưa đáng sợ, đáng sợ là cả tám người này đều là cao thủ trong Tiểu Bích Hồ Du Gia, được Cố Phật Ảnh đích thân huấn luyện, vậy mà giờ cả tám đều bị người khác lấy mạng mà không hề có bất kỳ động tĩnh. Nhưng thế vẫn chưa được coi là đáng sợ. Đáng sợ là thảm trạng của tám người này khi chết. Trên mặt hoặc trên thân của mỗi người đều bị đâm đến máu thịt nát nhừ, khẳng định trước khi chết đã phải chịu nỗi thống khổ cực đại, khuôn mặt đều méo mó, trong mắt lộ ra sự sợ hãi, thống khổ đến cùng cực, cả tám người không có ai chết được nhắm mắt. Bọn họ phải chịu đựng nỗi thống khổ đáng sợ nhường ấy, tại sao tịnh không có lấy một người phát ra tiếng kêu? Đối với Giản Tấn mà nói, những chuyện này đều chưa thể gọi là đáng sợ. Đáng sợ chính là tám người này đều bị người khác "ném" tới, giống như thuận tay ném mấy bộ y phục xuống đất vậy, thế nhưng chỉ có một người bước đến. Người này ném tám người chết tới mà còn có vẻ nhẹ nhàng hơn là ném đi tám trái táo thối vậy! Ánh trăng chiếu vào mặt Giản Tấn. Đồng thời cũng chiếu vào lưng người kia. Giản Tấn không nhìn được mặt mũi y. Nhưng Hoa Triêm Thần thì nhìn được. Nàng cảm thấy bờ môi mình như khô nứt. Người kia từng bước từng bước đi đến gần nàng. Y không có lông mày. Người không có lông mày này lại có hai hàng ria mép. Hai hàng ria mép rất đẹp. Đáng tiếc, ria mép đến sát góc miệng thì thiếu mất một chút, giống như đám cỏ đen bị một đường rãnh trắng cắt qua vậy. Cả hai bên đều như vậy. Người này không có lông mày, nhưng y có mắt. Hai mắt y đang nhìn chằm chằm vào Hoa Triêm Thần. Y nhìn lên mặt Hoa Triêm Thần một cái. Chỉ nhìn một cái, liền lập tức sinh hứng thú. Cái nhìn thứ hai liền nhìn đến bộ ngực đồ sộ của nàng. Cái nhìn thứ ba liền nhìn đến cặp đùi. Thần sắc của y tựa như muốn nhìn xuyên qua y phục của nàng vậy. Hoa Triêm Thần chỉ thấy những chỗ bị y nhìn đến, đều như bị một lũ sâu đang bò nhung nhúc vậy, chỉ hận không thể lập tức đem toàn bộ những chỗ bị y nhìn qua tắm rửa sạch sẽ. Người này chỉ nhìn nàng ba cái, liền thôi không nhìn nữa. Phảng phất như đây đã là nữ nhân của y vậy, bất cứ lúc nào y cũng có thể nhìn được, hơn nữa y có thể tùy tiện muốn làm gì cũng được vậy, y không cần thiết phải gấp gáp trong một lúc. Sau đó y quay sang nhìn Giản Tấn. Giản Tấn cũng đang nhìn y. Nhìn chiếc xoa trên tay y. Nhìn chiếc xoa trên tay y, Giản Tấn liền liên tưởng đến tám người chết máu thịt bầy nhầy đang nằm dưới đất, những vết thương sâu đến tận xương, y liền cảm thấy cổ họng như khô rát. Vì thế thanh âm của y dường như có chút cứng ngắc: – Các hạ là Đoạn Mi Thạch? Người này đáp: