“được” thì phải
“mất” trước? Lẽ nào không có mất mát thì không sở đắc... Giữa được và mất, rốt cuộc là có bao nhiêu phần được, bao nhiêu phần mất? Có lẽ là vì gã vất bỏ tất cả, tiến vào cảnh giới vô sinh vô tử, vô dục vô cầu nên đã thấu hiểu được kiếm pháp thượng thừa, đạt đến cảnh giới ám nhiên tiêu hồn. Từ Thiên Vấn kiếm pháp, gã đã ngộ ra Tiêu Hồn kiếm pháp. Gã có được thành tựu kinh người về khinh công đề tung thuật: Vạn Cổ Vân Tiêu Nhất Vũ Mao. Nhưng gã không hề vui, cũng chẳng hề buồn. Gã chỉ là một người bình thường, có một trái tim bình thường, muốn sống một cuộc sống bình thường với quá khứ bình thường. Có điều, gã vẫn là một kẻ bất phàm. Một kẻ bất phàm thì không thể sống cuộc đời bình phàm cả một đời. Cuộc phân tranh của Lạc Dương tứ công tử, cuối cùng cũng giống như lửa đỏ trong lò làm nước trong ấm trào ra. Gã cũng buộc phải xuất kiếm. Sau đó gã gặp một người mà gã thiên tư vạn niệm, song cũng là người mà gã không muốn gặp nhất. Nhan Tịch. Ấm đồng phát ra những tiếng rít của nước sôi. Phương Tà Chân cảm thấy đầu váng mắt hoa, vành tai hãy còn hơi tê tê. Một
“ngôi sao” nhỏ sượt qua vành tai gã đã khiến gã cơ hồ mất mạng. Sống không phải là một chuyện khoái lạc, nhưng chết cũng không phải vậy. Đối với Phương Tà Chân, khoái lạc chính là hồng phấn trong quá khứ của gã: Nhan Tịch, còn bình lặng chính là tri âm trong hiện tại của gã: Tích Tích. Gã không cho rằng bản thân có tương lai. Thế nhưng giờ gã đột nhiên thấy quá khứ tiến gần đến hiện tại. Bởi gã nhìn thấy một lệ ảnh lướt qua cửa sổ. Một nhân ảnh nhỏ nhắn. Người đứng trước cửa phòng, một a hoàn đẩy cửa cho nàng. Một tiếng
“két” đơn điệu nhạt nhẽo mà vô kinh vô hỉ vang lên. Dưới ánh sáng của buổi bình minh, xuất hiện một người dễ giận dễ vui, một khuôn mặt chợt vui chợt giận. Chính là khuôn mặt ấy, đã khiến người ta phải tiêu hồn thất phách. Chính là con người ấy, đã khiến gã mất đi bản thân. Khi gã nhìn thấy khuôn mặt ấy, chuyện đầu tiên nghĩ đến chính là lửa. Biển lửa. Phương Linh thảm tử trên hàng rào trúc. Phương lão gia chết trong chảo nước sôi. Đám cháy hủy thi diệt tích. Người khổng lồ giống như một cây thần mộc sét đánh không chết. Nhan Tịch thấy gã ngồi dậy, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ : – Chàng tỉnh rồi? Trên tay tỳ nữ bưng một chiếc khay gỗ màu đen khảm vàng, bên trên đặt một chiếc bát sứ hoa xanh, trong bát bốc lên mùi thuốc thơm ngát. Thần sắc Nhan Tịch vô cùng vui vẻ, nhưng trong mắt lại ẩn ước một vài tia đỏ, hiển nhiên là cả đêm qua nàng chưa được nghỉ ngơi. Phương Tà Chân vừa mở miệng đã hỏi : – Gia gia của ta đâu? Nhan Tịch ngây người, tựa hồ như hạ một quyết tâm cực lớn, nhìn gã lắc đầu. Phương Tà Chân lại lạnh lùng hỏi tiếp : – Tiểu đệ của ta đâu? Nhan Tịch lại cắn môi lắc đầu lần nữa. Phương Tà Chân trầm mặc một hồi lâu, rồi hỏi tiếp : – Hồi Vạn Lôi đâu? Nhan Tịch nói : – Trọng thương, được người ta cứu đi rồi. Phương Tà Chân không nói gì nữa. Gã chống tay xuống giường, ngồi thẳng lưng dậy. Vầng thái dương còn chưa lên, ánh sáng bình minh yếu ớt nhợt nhạt và vô lực. Vẻ ngoài của gã giờ tuyệt không giống một hiệp khách kiếm xuất nhân vong, mà chỉ giống một tên thư sinh văn nhược với đôi bàn tay trắng. Một gã thư sinh nhợt nhạt, yếu ớt. Một hồi lâu sau Phương Tà Chân mới lại lên tiếng : – Kiếm của ta đâu? Nhan Tịch không nhịn được đưa tay ra đặt lên chiếc khăn xanh quấn trên cổ tay gã. Sau đó nàng như tỉnh lại, khẽ vuốt nhẹ chiếc khăn rồi thu tay về. – Vết thương của chàng chưa khỏi hẳn, chàng không thể đi. Phương Tà Chân nhắc lại câu hỏi : – Kiếm của ta đâu? Nhan Tịch thở dài một tiếng : – Tính khí của chàng vẫn như trước. Phương Tà Chân đứng dậy. Nhan Tịch kinh ngạc nói : – Chàng muốn làm gì? Phương Tà Chân lãnh đạm đáp : – Không có kiếm, ta cũng có thể đi vậy. Nhan Tịch hỏi : – Chàng muốn đi đâu? Làm gì? Phương Tà Chân đáp : – Báo cừu. Nhan Tịch hỏi : – Chàng có thể không đi được không? Phương Tà Chân đột nhiên có chút kích động : – Nếu phụ thân nàng vô cớ thảm tử, đệ đệ cũng bị người ta sát hại, nàng có thể không đi báo cừu được không? Nhan Tịch không thể trả lời câu hỏi này. Bởi vì đáp áp quá rõ ràng. Phương Tà Chân cũng không đợi nàng trả lời, quay người bước ra cửa. Nhan Tịch hỏi : – Chàng định tìm ai báo cừu? – Tất cả những kẻ nào có liên quan đến âm mưu này, tất kẻ những kẻ nào tham gia sát hại gia gia và đệ đệ của ta. – Nhưng... chàng chỉ có một mình, độc thương lại chưa khỏi, muốn đến Diệu Thủ đường khác nào đi nạp mạng? –