Tạ Tiểu Phong nghe mà ù ù cạc cạc.
Như Ca cũng không hiểu gì bèn hỏi y: "Ngươi đang nói gì thế?"
Tuyết cầm lấy một chiếc bánh, phà hơi vào con dấu, sau đó nhẹ nhàng ấn vào!
Bánh nướng vàng óng.
Mỹ nhân trong làn sương phớt hồng.
Mỹ nhân như nguyệt, mỹ nhân như tuyết, tư thế quyến rũ, ánh mắt lại đoan trang.
Lớp vỏ ánh sắc vàng, đơn giản bắt mắt, khiến người ta không nhịn được cứ phải ngắm nhìn mãi.
Như Ca giật mình nhìn Tuyết: "Bánh nướng cũng có thể thành ra như vậy sao?"
Tạ Tiểu Phong cầm lấy chiếc bánh, nước miếng chảy ròng ròng: "Ui, cho đệ chiếc bánh này nhé?"
Tuyết cười vô cùng đắc ý:
"Màu hồng này là chất nhuộm thực phẩm, cứ an tâm mà dùng. Sản phẩm mà hiệu bánh Tuyết Ký tung ra, sao lại không khiến kẻ khác hoan nghênh nhiệt liệt được chứ?!"
Trấn Bình An trong mấy ngày gần đây, khắp đầu làng cuối ngõ đều là những mẫu đối thoại đại loại thế này...
"Lão đã ăn thử bánh nướng Tuyết Kí chưa?"
"Đương nhiên là ăn rồi!"
"Hả? Chú mày còn chưa ăn bánh nướng hiệu Tuyết Kí ư?!"
"Nếm qua mỹ nhân Tuyết Kí rồi chứ?"
"Trên đời không ngờ lại có loại bánh nướng ngon như vậy!"
"Bánh nướng Tuyết Kí... ăn ngon tuyệt phải không?"
"Chưa ăn bánh của Tuyết Kí à? Nhà ngươi rốt cuộc có phải là người của trấn Bình An không vậy?"
"Tiệm bánh Tuyết Kí ở nơi nào thế..."
"Không thấy sao, nơi nào có đông người nhất thì chính là nó đó!"
"Ôi! Hôm nay ta cuối cùng cũng mua được bánh nướng Tuyết Kí rồi!"
"Sao chứ? Bán hết rồi à?! Ta lại chậm chân mất rồi...!"
Như Ca cười khúc khích treo tấm biển gỗ "Bánh hôm nay đã bán hết" ngoài cửa tiệm, tay quệt mồ hôi trên trán, mang sọt bánh trống không vào bên trong, nàng hoan hỉ nhìn Tuyết bảo:
"Ai dà, buôn bán thật là ngày càng khấm khá!"
Tuyết thong thả uống trà, đáp: "Là do bánh nàng làm ngon quá ấy mà."
Như Ca niềm nở rót thêm trà cho Tuyết, nụ cười ngọt ngào: "Đâu nào, đâu nào, là do Tuyết công tử tuyệt diệu vô song có phương cách hay nên bánh nướng mới bán được vừa nhiều vừa nhanh đó chứ."
Tuyết liếc xéo nàng một cái: "Hôm nay lại không trách ta tò tò theo nàng nữa à."
Như Ca vẻ mặt tươi cười: "Đúng vậy, đúng vậy, Tuyết công tử là phúc tinh của ta, vừa thông minh lại vừa xinh đẹp."
Tuyết hài lòng, chống cằm nhìn nàng: "Nha đầu, chúng ta lời được nhiều tiền như vậy, hay là ra ngoài ăn mừng một chút có được không?"
Như Ca thoáng ngần ngừ: "Ăn mừng ra sao?"
"Ừm..." Tuyết cười tủm tỉm: "Ăn bánh nướng hoài béo chết mất, chúng ta đến Động Tân lầu nổi tiếng nhất trấn này tìm thứ gì đó ngon hơn để ăn đi, thế nào?"
"Động Tân lầu ư? Nghe nói thức ăn nơi ấy đắt lắm!"
"Đi thôi!" Tuyết đưa tay kéo lấy nàng: "Ta là chủ tiệm còn không lo, nàng lo làm gì."