"Chỉ..." Như Ca nói bừa: "Chỉ vì quan tâm đến ngươi nên không đành lòng thôi."
Tuyết quên khóc ngay lập tức.
Y áo trắng như tuyết, nụ cười chất chứa vẻ hạnh phúc: "Nha đầu, nàng nói... nàng quan tâm đến ta ư..."
"Đúng vậy, đúng vậy!" Chỉ cần y không khóc là được, đầu của nàng đã đủ chuyện phiền phức rồi.
Tuyết nằm trên cỏ, ngửa mặt nhìn sao trời, mỉm cười bảo:
"Thôi được, tha cho nàng đó."
Như Ca cười khổ: "Cảm ơn nhé."
Trời ạ, nàng làm sao mới có thể khiến hắn bỏ đi đây?
Tuyết dường như nghe thấy thanh âm trong lòng nàng.
Y hít lấy hơi thở trên người nàng, thầm nghĩ...
Nha đầu ngốc, nàng đi đến đâu ta sẽ theo đến đó.
Sao trời vẫn tuyệt đẹp như thế.
Trên thảo nguyên, mỗi người đều mang tâm sự của riêng mình.
Chương 6
Hóa ra, mọi chuyện không đơn giản như Như Ca nghĩ.
Nàng vốn tưởng sau khi xuất trang sẽ dễ dàng tìm thấy công việc, có thể vừa vui vẻ lao động vừa thoải mái dạo khắp thiên hạ. Thật ra, kế hoạch của nàng lúc đầu cũng khá tốt, có rất nhiều phương án cho nàng lựa chọn, ví như nàng có thể đến tửu lầu hoặc khách sạn trợ giúp đám thợ bếp nấu nướng, ầy ầy, tài nghệ bếp núc của nàng hiện tại đã được xếp vào hàng nhất lưu, chỉ hiềm tại sao tửu lầu lại có quy định không thu nhận phụ bếp nữ cơ chứ? Thôi kệ, cho dù nàng không đi nấu nướng, thì việc hầu bàn hay bưng món châm trà cũng có thể đảm đương, chỉ là... chỉ là...
Như Ca khóc không ra nước mắt.
Tuyết cứ luôn bám theo cạnh nàng!
Nàng ở tửu lầu hầu bàn, y lại phục trang như tiên nhân trong tranh vẽ, cả ngày lẫn đêm si ngốc ngắm nhìn nàng, khiến cho bao nhiêu khách nhân nơi ấy đều phải lạnh người sởn ốc. Nàng muốn làm nha đầu cho nhà người ta, viên quản gia vừa nhác thấy một đại nam nhân phong tư tuyệt mỹ nhưng dáng điệu ăn không ngồi rồi cứ khăng khăng theo bên cạnh nàng như vậy, đầu lắc còn mạnh hơn cả trống bỏi. Nàng tốt xấu gì cũng còn một thân sức vóc, muốn giúp người ta khiêng bốc hàng, Tuyết lại dùng khăn tay bịt mồm che mũi, lớn tiếng than vãn hoàn cảnh công việc vừa bẩn lại vừa kém, khi y tố khổ đến lần thứ chín trăm chín mươi chín, vị tiên sinh trông nom sổ sách chịu hết nổi đành mời bọn họ đi nơi khác.
Chỉ có một chỗ hoan nghênh bọn họ! Không sai, chính là thanh lâu.
Bọn tú bà thanh lâu vừa trông thấy Tuyết thì hai tròng mắt sáng rỡ, tranh nhau mời y treo biển hiến nghệ, kế đó lại bị Như Ca cự tuyệt thẳng thừng.
Vì thế.
Hiện tại bọn họ đã đến bước đường cùng, tiền hết lương cạn!
Trong buổi chợ sầm uất, náo nhiệt.
Thương lái rao mời, kẻ tới người lui, hương bánh bao tỏa ngập tứ phía, kẹo đường hồ lô hồng tươi sặc sỡ, bánh điểm tâm vừa mới ra lò...
"Ực ực!"
Như Ca ôm bụng ngồi dưới mái hiên nuốt vào một ngụm nước bọt. Ôi, nàng đói quá, ruột gan như đang cồn cào, phát ra những âm thanh "rột rẹt"! Nàng ôm chặt lấy cái bụng nhẵn thín của mình, cố mang sức mạnh tinh thần ra tự nhủ bản thân...