- Cục diện thay đổi theo hướng này thật là thuận lợi cho chúng ta. Lưỡng hổ tương tranh ắt phải tổn thương, nhưng nếu chúng ta ở ngoài giúp mỗi bên một tay, chúng sẽ mau đi đến chỗ đồng quy ư tận. Hạ Khánh Dương biết Lăng Vân Tiên Tử là kỳ nữ võ lâm nên vội hỏi :
- Chẳng hay phu nhân có cao kiến gì xin cứ chỉ giáo? Nam Cung Sương không trả lời mà lại quay sang La trưởng lão nói :
- Thần Toán tiên sinh, ý ngài thế nào? La Thiện Hùng vân vê chòm râu bạc, trầm ngâm một lúc rồi nói :
- Theo tại hạ nghĩ, chắc ý của phu nhân là chúng ta sẽ tổ chức thành một lực lượng riêng. m thầm đứng giữa thọc gậy bánh xe. Chẳng hay có phải không? Nam Cung Sương gật đầu :
- Đúng vậy, Cái bang sẽ liên hệ các phái, tuyển ra vài trăm cao thủ, thâm nhập vào Thiểm Tây lập căn cứ địa ở đó. Tốt nhất nên dựa vào dòng sông Dương Tử. Địa điểm này ở giữa Tứ Xuyên và Qúy Châu nên ta có thể nắm được hoạt động của cả hai tà phái, từ đó mà kiến cơ nhì tác. Tiện thiếp mong rằng La trưởng lão sẽ đứng ra điều khiển đại cuộc. Nhưng chủ yếu là giữ bí mật, không để quần ma nhận ra lai lịch và mục tiêu của chúng ta. Mọi người nghe xong kế hoạch của Phạm phu nhân không khỏi phục sát đất. La Thiện Hùng đứng dậy chắp tay nói :
- Phu nhân trí tuệ siêu phàm, họ La tôi không sao bì kịp. Cái bang sẽ y theo kế hoạch mà thi hành. Hạ Khánh Dương bỗng hỏi :
- Sao không nghe phu nhân nhắc đến vai trò của Long đệ? Vân Long cười đáp :
- Tiểu đệ nhân cơ hội này ngược Bắc đến ngoại Mông để luyện võ, đồng thời liên hệ với Thiết Đởm Thần Long mượn vài chục tay thần tiễn. Cao thủ trong Trung Nguyên không mấy người thiện dụng loại vũ khí lợi hại này. La Thiện Hùng đã từng gặp đội cung thủ tại Thiên Ma cốc nên rất tán thành ý kiến của Vân Long.
Xem tiếp hồi 10
Tuy Viễn, ngoại Mông tầm bí động Tái phùng Tiêu Xích đắc chân kinh
BÍCH NHÃN THẦN QUÂN
Hồi 10 Tuy Viễn, ngoại Mông tầm bí động Tái phùng Tiêu Xích đắc chân kinh
Tiếng mõ báo canh ba vọng đến, Hạ bang chủ và La trưởng lão ra về. Mọi người cũng chia tay vào nghỉ ngơi. Rạng sáng, Nam Cung Sương cho gọi Vân Long đến phòng dặn dò cặn kẽ. Tố Tâm muốn đi theo nhưng Nam Cung Sương không cho, bà bảo :
- Đường ra quan ngoại gập ghềnh, thảo nguyên đầy gió bụi, nắng cháy da người. Ta không muốn con phải chịu cực khổ. Hơn nữa, vợ chồng ta cũng muốn con cận kề để có người an ủi lúc vắng Long nhi. Tố Tâm đành gạt lệ tiễn Vân Long lên đường. Chàng chỉ đem theo Độc Cô Thiên và anh em họ Tả. Vân Long không muốn lộ diện nên bắt Tả Phi, Tả Kiếm chui vào xe song mã có mui kín, Độc Cô Thiên ngồi vào chỗ xa phu còn ngựa của hắn thì cột sau xe. Ra khỏi ngoại thành Bắc Kinh khá xa, hai gã mới ló ra thay nhau cầm cương, còn Vân Long và Thiên Lý Độc Hành cưỡi ngựa đi trước. Hết địa phận Hà Bắc, đi vào Tuy Viễn hơn trăm dặm đã thấy cảnh vật khác hẳn. Đất đai khô cằn, cây cối thưa thớt, những cơn gió cát thảo nguyên thổi rát mặt người. Trên đường, những đoàn ngựa và lạc đà của thương lái các bộ tộc Mông Mãn qua lại làm tung lên những đám bụi mịt mù. Vùng đất nằm hai bên đường biên giới giữa các tỉnh Thanh Hải, Cam Túc, Minh Hạ, Tuy Viễn của Trung Nguyên và Tân Cương ngoại Mông được gọi chung là vùng quan ngoại, hay biên tái. Ờ đây thảo nguyên bát ngát, ngánh kinh doanh chính là chăn nuôi lừa, ngựa, lạc đà và buôn hàng xuyên qua sa mạc. Độc Cô Thiên chẳng hổ danh Thiên Lý Độc Hành, gã đã từng lang bạt đến tận phạm môn quan nên không lạ gì đường đi nước bước vùng biên tái. Thậm chí gã còn nói được một ít tiếng Mông, tiếng Tạng. Vân Long lần đầu đến thảo nguyên, chàng say mê cái vẻ khoáng đạt và hoang dã của vùng này. Nắng gió đã làm da chàng đen sạm lại. Bọn Tả Phi, Tả Kiếm lại càng giống hai pho tượng đồng đen. Sau hơn tháng trời bạt thiệp trường đồ, bọn Vân Long đã vượt trường thành đi vào lãnh thổ ngoại Mông. Độc Cô Thiên dẫn họ ghé vào một trấn nhỏ. Tuy gọi là tiểu trấn nhưng vì nằm trên đường xuất quan nên vô cùng sầm uất, phồn thịnh. Bốn người ghé vào một tửu quán, ở đây không những có rượu, thức ăn nóng mà còn có bán cả lương khô, nước ngọt và lều trại. Trong trấn nhà cửa san sát che cho lẫn nhau nên cũng đỡ cát bụi. Vân Long theo thói quen chọn một bàn sát bên cửa sổ. Độc Cô Thiên bảo chủ quán làm vài món ăn của người Hán và hũ rượu mười cân. Đầu bếp có vẻ là một tay thiện nghệ, nhanh nhẹn, nên chỉ một lát sau tiểu nhị đã bưng lên đủ. Tả Phi rót rượu, Vân Long nâng chén đưa mắt nhìn vào thảo nguyên mênh mông khẽ ngâm :Khuyến quản cảnh tận nhất bôi tửu, Tây xuất đương quan vô cố nhân. Độc Cô Thiên thấm ý gật gù rồi uống cạn ly. Vân Long biết các em không dám ăn khi chàng chưa cầm đũa nên bảo họ :