Cả bọn bật cười vì gương mặt nặng phần trình diễn của Liên. Thịnh chợt ngước lên khi một cặp trai gái bước vào quán. Quả tim cô bé thắt lại như bị ai bóp chặt rồi chợt nhẹ lâng lâng! Người con trai thoạt trông giống Nghiêm… nhưng may quá, không phải. Thịnh chả hiểu sao mình lại nhẹ nhõm khi người này không phải là Nghiêm! Nếu là Nghiêm thì đã sao? Nghiêm có là gì của mình đâu và mình có là gì của Nghiêm đâu, tại sao lại buộc mình vào những mơ tưởng để tự đày đọa mình? Nghiêm… Nghiêm… một tình cờ buổi sáng rồi kéo theo những ước mơ làm xốn xang từng giấc ngủ trưa sáng.Nghiêm! Sao mà khuôn mặt dễ thương đến thế, nụ cười trìu mến thân quen đến thế. Mình chỉ gặp một buổi sáng rồi đã xa mà tưởng chừng quen anh chàng từ lâu lắm rồi. Mà thôi đừng mơ tưởng Thịnh ơi!
***
Bà Diệp chiên món cá thu. Thịnh đứng bên cạnh mẹ:
- Má à, mai mốt má làm món bánh khoái ăn đi má.
Bà Diệp hỏi không nhìn con:
- Má không biết món đó, chắc trong mình không có. Con ăn ở đâu rồi hả?
- Hôm trước nhỏ Liên dẫn con vào tiệm bánh Huế má à, mà… ngon ghê. Để hôm nào chị Tư đi chợ dặn chỉ mua đồ về làm ăn thử coi.
Bà Diệp cười:
- Làm được không đó cô, hay lại cho cả nhà ăn bột nhão như kỳ con Thanh làm bánh bột lọc.
Thịnh nhớ, một lần chị Thanh về khoe với cả nhà, chị học được món bánh lạ. Rồi chị hô đi mua đủ thứ món về, làm cả buổi sáng chủ nhật , trưa hôm đó cả nhà dở khóc dở cười ăn những cái bánh nhão nhẹt! Thịnh nói:
- Con bảo đảm mà má. Nhưng cái này con phải đi mượn khuôn, bánh này đổ khuôn nhỏ bằng bàn tay thôi.
Bà Diệp trở miếng cá thu chiên vàng rồi đổ xốt cà chua vào. Mùi thơm làm đói bụng lạ… Có tiếng chuông reo ngoài cổng, bà Diệp bảo Thịnh:
- Chạy ra xem ai đến vậy Thịnh?
Thịnh lắc đầu:
- Có anh Thái về, thằng Thuận trên nhà đó mà.
Một thoáng sau, thằng Thuận ló đầu xuống hét:
- Chị Thịnh có khách!
Thịnh nhăn mũi trêu em:
- Xạo mày, ai kiếm tao.
Thuậh gật đầu:
- Thật mà, có anh nào kiếm chị.
Thịnh nạt em:
- Thôi đừng đặt điều, lên nhà đi. Tao đâu có quen anh nào…
Thuận chưa kịp nói gì thì anh Thái đã bước xuống:
- Thịnh, có anh nào kiếm em.
Quả tim Thịnh đập nhanh trong lồng ngực. Ai kiếm mình? Mình đâu có quen ai? Bước chân Thịnh cuống quít, cô bé khựng lại nơi khung cửa phòng khách? Nghiêm đó, màu sơ mi trắng, khuôn mặt rực rỡ của những ngày mình chờ đợi. Thịnh tưởng mình nhầm, nhưng chính là Nghiêm bằng xương bằng thịt!
Nghiêm mỉm cười chào Thịnh:
- Chắc Thịnh ngạc nhiên?
Thịnh cắn nhẹ môi, bỗng thấy mình ngượng nghịu và cứng đờ như tảng đá! Nói gì bây giờ trong lúc mình tưởng đã lãng quên! Không phải là một tình cờ nữa phải không anh Nghiêm, chính là sự cố ý… nhưng có phải vì mình? Tại sao đầu óc mình lâng lâng bàng hoàng thế này? Niềm vui chợt đến lớn quá làm ngợp hơi thở.
Thịnh ngồi đối diện Nghiêm:
- Sao… sao anh Nghiêm biết nhà?
Nghiêm gõ nhè nhẹ những ngón tay dài xuống thành ghế:
- Tôi nhìn thấy Thịnh vào nhà hôm sáng đó.
Thịnh im lặng. Tiếng Nghiêm: