Lâu nay, Thịnh vẫn chạy trốn với chính mình những ý nghĩ phơi trần như thế. Thịnh thấy sợ… không hiểu sao hôm nay Thịnh bỗng muốn phân tích mình thật kỹ… chẳng hiểu để làm gì? Để xót xa thêm một ít sao? Thịnh không biết đóng kịch, khi Thịnh đã sống thực thì cái sống thực đó được phơi bày như một bệnh nhân dưới ngọn đèn mở. Như chị Thanh đang nằm cạnh Thịnh ngon giấc, có bao giờ chị phải chật vật với những ý nghĩ này nọ đâu? Như những cô gái khác, có một nhan sắc bình thường? Có phải chỉ có Thịnh mới chìm mình trong những ý nghĩ đó?
Thịnh hiểu mình, hiểu đời sống trong ý nghĩ thu hẹp. Tất cả những bạn trai của chị Thanh đều hầu như không biết Thịnh, bởi mỗi khi có ai đến nhà, Thịnh đều rút lui vào phòng. Thịnh sợ những gặp gỡ bởi vì Thịnh chỉ thu mình trong thế giới riêng tư. Thế giới của mặc cảm, của khổ sở của những dằn vặt phi lý và không nguôi…
Chú thích:
* Noble: quý phái, sang trọng, lịch lãm
Chương 2
Hiền nhéo cánh tay Thịnh, nói nhỏ:
- Ê, chiều hôm qua gặp chị Thanh.
Thịnh nhìn bạn:
- Ở đâu?
- Trong café REX. Chị mày diện quá xá.
Thịnh hơi chau mày:
- Diện gì đâu? Chị tao vẫn thế.
Hiền bĩu môi:
- Ở đó mà vẫn thế! Bả đi với bạn trai sức mấy hổng diện. Mày thì cứ binh bả chầm chặp.
Thịnh lắc đầu:
- Không phải tao binh, nhưng diện hay không là quyền của chị tao, sao tụi bay ưa soi mói chi vậy?
Hiền cười khẩy:
- Nói là nói cho mày nghe cho vui vậy thôi, chứ bả là chị mày chứ có phải chị tao đâu mà tao lo.
Rồi chừng như nhìn thấy vẻ buồn rầu của bạn, Hiền nói nhỏ:
- Thôi đừng buồn tao.
Thịnh không nhìn bạn. Các cô bạn của Thịnh, không đứa nào ưa chị Thanh. Tụi nó bảo chị Thanh kênh kiệu, làm phách này nọ. Thịnh đã nhiều lần binh chị Thanh.
Thịnh nói với bạn:
- Hay là tụi mày thấy chị Thanh quá đẹp rồi tức?
Bọn bạn Thịnh đã cười dài:
- Xin lỗi mày a! Đời thiếu gì người đẹp mà người ta nhìn vào vẫn mến, vẫn cảm tình. Đồng ý là bà chị mày có đẹp đấy, nhưng tánh tình bả kênh quá, ai mà ưa. Như mày không đẹp mà sao tụi tao thương.
Tụi nó biết lỡ lời nên im luôn, nhưng câu nói của tụi bạn chính là hồi chuông cáo chung cho những mộng vàng Thịnh đang manh nha xây đắp. Ừ, mình xấu thật mà. Ai cũng biết là mình xấu… Phải tự bằng lòng đi Thịnh. Hãy an nhiên mà sống đi Thịnh! Đừng bao giờ tìm cách đánh lừa mình cả Thịnh ạ…