- Hình như Thịnh đang bận?
Thịnh lắc đầu:
- Dạ không!
- Sao Thịnh có vẻ không vui?
Thịnh cắn môi. Không lẽ Thịnh nói cho anh biết là Thịnh đang vui lắm sao? Niềm vui bất ngờ làm Thịnh choáng váng. Sao anh không đọc thấy những điều đó trong mắt Thịnh.
- Hôm đó về, Thịnh còn bị đau không?
- Không anh ạ, té… sơ sơ, đâu có sao?
Tiếng cười Nghiêm thật ấm:
- Vậy mà tôi cứ sợ Thịnh về bị ốm.
Thịnh xúc động. Lần đầu tiên một người có ý săn sóc đến Thịnh như vậy! Ước gì những lời nói của anh là sự thật! Ước gì anh đừng bao giờ làm Thịnh thất vọng, không khí im lặng nhưng sao Thịnh thấy dịu dàng quá, dễ thương quá!
Có tiếng xe ngừng trước nhà rồi, tiếng giày của chị Thanh đi vào. Chị dừng lại, hơi ngạc nhiên. Thịnh đành giới thiệu:
- Chị Thanh, chị của Thịnh. Anh Nghiêm.
Chị Thanh nhoẻn miệng cười. Nụ cười của chị đẹp rực rỡ, màu áo của chị đẹp rực rỡ và khuôn mặt chị đẹp rực rỡ. Thịnh bỗng muốn mình trở thành một tĩnh vật để không nhìn thấy nụ cười của chị… Thịnh bỗng thấy mình nên biến khỏi đây… khuôn mặt Nghiêm chợt như nhòa nhạt!... Nghiêm nhìn chị Thanh gật đầu chào. Chị Thanh lịch sự:
- Hân hạnh được biết anh.
Đáng lẽ chị Thanh phải đi vào nhưng không hiểu sao chị vẫn chần chừ. Thịnh cắn môi mình muốn bật máu. Không khí bỗng trở nên nặng nề. Thịnh đứng lên nói nhỏ.
- Chị Thanh nói chuyện với anh Nghiêm hộ em. Em vào lấy nước.
Chị Thanh gật đầu, thật tự nhiên ngồi đối diện Nghiêm, Thịnh đi như chạy ra khỏi phòng khách… Thịnh xuống bếp bảo chị Tư:
- Chị mang nước lên phòng khách hộ đi. Bà Diệp nhìn Thịnh khi thấy con gái không trở lên:
- Sao con không lên tiếp khách?
Thịnh lắc đầu:
- Dạ không. Chị Thanh nói chuyện dùm con.
Bà Diệp cau mày:
- Sao lại là con Thanh. Khách của con mà.
Thịnh tránh nhìn mẹ.
- Con nhức đầu. Con lên phòng nghỉ đây, nếu chị Thanh có gọi con má nói dùm con.
Thịnh bước lên lầu. Những bước chân cô bé trở nên nặng nề như đeo đá. Thịnh buông mình xuống nệm. Giọng cười trong trẻo của chị Thanh vang lên khanh khách. Thịnh muốn bịt tai lại. Sao Nghiêm đến thăm mình làm gì! Những tưởng không còn nghĩ gì về Nghiêm nữa… và chị Thanh… và Nghiêm! Có lẽ mình nên thu xếp lại ý nghĩ đừng cho nó lãng du quá xa như vậy! Có lẽ mình nên chịu khó thực tế hơn và đừng mơ mộng nữa. Không có gì ở đời sống này dành cho mình ngoài sách vở và bạn bè. Ừ, Thịnh phải biết suy nghĩ. Thịnh phải tự chủ. Thịnh ơi! Thịnh ơi!
Thật lâu, chị Thanh mở cửa bước vào phòng. Chị đập chân Thịnh:
- Ngủ à?
Thịnh làm bộ mở mắt:
- Khách về rồi hả chị?
Chị Thanh cười:
- Con khỉ. Sao mày trốn biệt vậy.
- Em nhức đầu.
Chị Thanh thay y phục, khuôn mặt như rạng rỡ hơn. Chị hỏi:
- Mày bắt ở đâu thằng bạn coi khá quá vậy?
Thịnh im lặng. Chị Thanh tiếp:
- Học Văn hả? Coi bô chứ há, nói chuyện nghe cũng được.
Thịnh lí nhí:
- Em không biết.
Chị Thanh phá lên cười:
- Con nhỏ này hay ạ. Bạn mày mà mày không biết. Này, tao khai cho mày nghe nhé, hai mươi tuổi nè, Đại học Văn nè… ừ… gia đình ở xa nè… đủ chưa…