- Một bữa sáng, hai cơm trưa, cậu nộp cái nào? Nên nhớmình là bạn bè nhá!
- Khạc khạc...khụ khụ - Nó khó khăn nắm chặt lấy cổ tay Duy, không ngừng cấu véo - Bạ...n c...on...khỉ!! Bỏ, bỏ tay ra!
Duy vẫn cười hiền lành mà ánh mắt gian tà ghì chặt cổ mảnh khảnh của nó không chịu buông.
Lại lần nữa đang sắp chết đến nơi thì cánh tay Duy bị một bàn tay khác nắm chặt, hất mạnh ra.
Phong tức giận cầm tay Thư, giựt phắt nó ngã về phía gã làm nó vừa thở được tí thì mũi đập ngay vào lồng ngực Phong.
Nó đau điếng xoa xoa cái mũi đáng thương của mình.
Thật là điên chết mất! Nó phải tội gì mà bị đưa ra làm khiên chắn giữa cuộc chiến nảy lửa này kia chứ?!
Phong trợn mắt nhướng mày thách thức Duy:
- Ông thiếu dây thần kinh nào à ông cố? Thích làm trò chơi trội ở đây à?
Cậu ta cũng không kém cạnh đáp lại:
- Ừ đấy! Ngon nhào vô!
Thế là hai bên bừng bừng lửa giận cùng khí thế chiến đấu.
RẦM!
Đang đến đoạn cao trào gay cấn như súng đã lên lòng chỉ chờ dịp nhắm đầu nhau mà bắn thì một tiếng động lớn vang lên như tiếng chân giậm mạnh lên bàn.
Một cô gái tóc dài đến lưng, búi cao lên lộ ra khuôn mặt lạnh như tảng băng ngàn năm. Toàn thân phô diễn một màu đen kinh dị, đến cái móng tay móng chân cũng đen xì một cách bôi bác.
Khoảnh khắc Thư thấy cô gái kia thì trong lòng mừng rỡ như vớ được của.
Biladen đến! Cứu tinh đến rồi!
Biladen ở đây chính là Bùi Thu Minh - đứa con gái thứ hai tồn tại trong cái lớp chuyên ban A này và cũng là chị hai của cả cái đám nêu trên. Sở dĩ được gọi là Biladen là vì Thu Minh xuất hiện ở đâu thì người ta đều nhìn thấy màu đen trước xong mới nhìn thấy nhỏ. Cứ mỗi thứ năm và thứ bảy - những ngày trường không bắt mặc đồng phục - nhỏ liền không ngại tận dụng mà cố gắng phơi ra cái thú vui màu sắc biến thái đo . Cái yếu tố tiếp theo để mà khiến người ta đặt biệt danh này cho nhỏ là vì vẻ mặt nhỏ lúc nào cũng hằm hằm như cả thế giới này nợ tiền mình vậy. Bản tính nhỏ sống nội tâm, tính toán trong nội tâm, biểu hiện cảm xúc cũng trong nội tâm và cuối cùng là nham hiểm từ sâu trong nội tâm.
Trong lớp này, chỉ có mỗi Thu Minh là ngăn chặn được đại chiến thế giới của Phong và Duy.
Thư dùng ánh mắt cầu cứu rưng rưng nhìn Thu Minh, cô nàng lại hếch hếch mặt về phía đám đông phía dưới ý bảo nó nhìn xuống mà coi. Nó nghe lời quan sát tình hình xung quanh.
Nhìn xong rồi, thật muốn phát biểu cảm nghĩ.
Ừm thì đúng thật là khốn nạn y như trong lời đồn.
Tự nhiên thắc mắc không hiểu sao cái đám loai choai kia làm gì mà yên ắng thế, hóa ra thi nhau cầm điện thoại quay phim, chụp ảnh LoL!
Chap 4:
Sau khi nhìn cái khung cảnh không biết dùng từ gì để diễn tả này thì Thư không khỏi cảm khái vì mức độ biết chất của nó. Mấy tên con trai thì lũ lũ lượt lượt đè đầu cưỡi cổ lên nhau để mà tranh thủ chớp cơ hội giai đoạn nào "cảnh đẹp ý vui" thì một nháy để cho ra những tấm hình đẹp. May mà nhờ cú dậm chân vừa rồi làm cả đám đình chỉ hoạt động.