Thư cũng như bao người trước lường được vụ này lên vắt chéo tay ra đằng sau lưng cười rất chư là hiền lành giơ chân lên một sút giữa cằm Duy. Cậu hơi ngả người về đằng sau, vớ được ngay cái bàn liền vịn vào đó. Xong, cậu hơi xoa xoa cằm rồi lại tiếp tục xồ lên vòng tay ôm lấy cổ Thư, meo meo nói:
- Thư yêu, má cậu có làm đồ ăn sáng không? Nên chia sẻ chứ nhỉ?!
Nó nhăn nó chắc nịch đáp:
- Không có! Có cũng không cho!
Cái tên to xác mà bé não này cũng là một trong những cái nợ rất đáng phải kể đến. Nhà rõ ràng giàu sụ nhưng hay ăn ké đồ ăn mẹ Thư nấu cho nó, thỉnh thoảng còn mặt dày so với người - nào - đó vác xác đến nhà nó ăn cơm.
Cái bộ dạng chết đói năm bốn lăm ấy có lẽ chỉ có những thành viên trong lớp này biết. Còn ở ngoài thì đúng một hình tượng ga lăng, hòa nhã như thiên sứ.
Nghe thư nói vậy, Duy lại càng cười đến là hòa nhã, trong khi đó hai tay ôm cổ nó siết càng ngày càng chặt:
- Mình là bạn bè mà nhỉ ~
- Nghẹn. . .nghẹn . . .- Thư túm lấy cánh tay Duy tính kéo ra mà không cách nào kéo được - ...không...không có thiệt mà! Bỏ...bỏ tay...
Bạn bè cái con khỉ gốc Bỉ!
Đang lúc nghẹn sắp chết thì nghe thấy giọng lạnh lùng vang lên phía sau:
- Hay thật! Ôm vai bá cổ ngay trước cửa lớp.
Chap 3:
Duy buông lỏng cánh tay đang kẹp cổ Thư ra, ngoái lại phía sau theo hướng phát ra giọng nói. Chỉ thấy Phong đang đứng ở trước cửa chính, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Duy.
Thư được giải thoát mừng như điên hít ngụm khí lớn.
Cậu ta thấy vậy lại cười đến là thân thiện:
- Hề lú! Hot boy trường ta đang tính là vô góp vui sao?
Phong chậm rãi xượt qua cả hai rồi bước vào trong. Gã bỏ cặp sách ra đặt lên bàn rồi mới liếc xéo về phía Duy:
- Tui đâu rảnh như ông...THẰNG ÁI.
Nụ cười trên môi Duy có dấu hiệu co giật. Cậu ta có vẻ như đang kiềm chế bản thân.
Trong lớp ai cũng biết hai cái tên này cứ như nước với lửa, như mèo với chuột không ai chịu nhường nhịn ai cái gì. Chỉ hận không tìm được cơ hội đào hố chôn nhau. Điển hình là cái vụ thi điền kinh môn Maratong hè vừa rồi, cả hai không biết khiêu khích nhau cái gì mà khi trọng tài vừa thổi còi ra lệnh xuất phát, tiếng còi còn chưa dứt vận động viên đã bay đâu mất tiêu. Hai người này dùng cái tốc độ ánh sáng mà thi nhau băng băng chạy, vứt phăng một góc cái thể lệ cuộc thi Ma-ra-tong. Kết quả thì không cần nói ai cũng biết. Cả hai cùng đều song song về đích và song song chễm chệ ở vị trí quán quân...từ dưới lên.
Nhưng nói gì thì nói, bữa đấy cả trường đã được chứng kiến một màn solo kinh điển, người tám lạng kẻ nửa cân. Và cũng từ đó, trong trường bắt đầu rộ lên phong trào chia bè kết phái. Một phái "Hoàng tử Gió", phái kia "Thiên thần Duy". Phái nào cũng ẩn chứa những quả bom nổ chậm đầy mùi nguy hiểm và bấn loạn.
Nhân lúc siêu nhân Gió và siêu nhân Angel đang bắn tùm lum tia lửa điện, Thư len lén luồn lách tính chuồn về chỗ một cách an toàn nhất, nào ngờ hơi nhích người đã bị Duy tóm ngay lập tức. Cậu ta tiếp tục dùng khuỷu tay kẹp cổ nó, nở nụ cười 'bác ái' mà uy hiếp: