- Tôi không tin là cha tôi sẽ làm như ông dọa. Hiện tại ông rất nóng giận. Nhưng ông không thể bất công như vậy được. Khi về ông sẽ tha thứ. Kameni đáp:
- Khi ông về, Nofret sẽ liệu làm sao cho ông không thay đổi ý kiến. Cô không hiểu Nofret đâu, Renisenb ạ. Cô ấy rất thông minh và cương quyết và phải nhớ rằng cô ấy rất đẹp.
- Vâng
- Renisenb thừa nhận
- Cô ta đẹp thật. Nàng đứng lên. Vì một lý do nào đó, cái ý tưởng rằng Nofret đẹp làm nàng tổn thương…
II.
Suốt buổi chiều, Renisenb chơi đùa với mấy đứa bé. Tham dự vào cuộc chơi với chúng, nỗi đau mơ hồ trong tim nàng dịu đi. Mãi cho đến hoàng hôn, nàng mới đứng dậy, vuốt lại tóc và áo, và bâng khuâng tự hỏi sao cả Satipy lẫn Kait đều không đi ra sân như thường ngày. Kameni thì đã rời khỏi sân từ lâu, Renisenb chầm chậm đi vào nhà. Không có ai trong phòng khách, nàng bèn đi về phía sau nhà, đến khu của phụ nữ. Esa đang gật gù nói gì đó trong một góc phòng, còn cô gái nô lệ nhỏ thì đang bận nơi những chồng vải. Những người nô lệ khác thì đang nướng những ổ bánh mì hình tam giác trong bếp. Ngoài ra không còn ai khác nữa. Sự trống vắng kỳ lạ đè nặng lên Renisenb. Mọi người đi đâu hết rồi? Hori thì có lẽ đã đi lên Lăng. Yahmose có thể cùng đi với Hori hoặc ở ngoài đồng. Sobek và Ipy có thể ở ngoài đồng cỏ. Nhưng Satipy và Kait ở đâu? Và còn Nofret, vâng, Nofret thì ở đâu? Mùi thơm nồng của chất dầu Nofret thường dùng vẫn tràn ngập trong căn phòng vắng của cô ta. Đứng ở ngưỡng cửa, Renisenb ngắm nhìn chiếc gối len nhỏ, nhìn hộp nữ trang, nhìn sợi dây chuyền và chiếc nhẫn nạm ngọc tỏa ánh sáng xanh lấp lánh. Mùi hương, mùi dầu, quần áo, vải vóc, giày dép tất cả đều nói lên ngươi chủ nhân của chúng. Nofret, người sống giữa bọn này nhưng là một kẻ xa lạ, và là một kẻ thù. “Đâu rồi?
- Renisenb tự nhủ
- Nofret có thể ở đâu nhỉ?” Nàng chậm chạp đi về phía lối vào phía sau của ngôi nhà và gặp Henet đang đi vào nhà.
- Mọi người đâu cả rồi? Bà Henet? Nhà trống trơn, ngoại trừ bà nội tôi?
- Làm thế nào tôi biết được, thưa cô Renisenb? Tôi vừa làm việc xong, tôi phải lo dệt vải, phải để mắt vào ngàn lẻ một việc. Tôi có thì giờ đâu mà đi dạo. Renisenb nghĩ, thế có nghĩa là một người nào đó vừa đi dạo. Có lẽ Satipy theo Yahmose yên lặng để thúc giục anh ấy cương quyết hơn chăng? Nhưng còn Kait thì đâu? Ít khi Kait bỏ con đi ra ngoài lâu như thế này. Và một lần nữa, một giòng mơ hồ, lạ lùng, rối loạn trong óc nàng hiện thành ý tưởng: Nofret đâu rồi? Như thể Henet đọc được ý tưởng trong trí nàng, mụ đưa ra câu trả lời:
- Còn về cô Nofret thì cô ấy từ nãy đã đi lên Lăng. Ồ, chỉ Hori mới ngang tài với cô ấy, Henet cười, Hori cũng có trí óc
- Mụ nhích lại gần Renisenb
- Tôi muốn cô rõ, cô Renisenb, là tôi buồn biết bao khi những việc này xảy ra. Cô biết đó, bữa hôm nọ ấy mà, cô ta đến gặp tôi, với những dấu tát của cô Kait trên gò má, với những dòng máu. Rồi cô ta bảo Kameni viết, còn tôi thì thuật lại những gì tôi thấy. Và dĩ nhiên tôi không thể nói là tôi không thấy. Ôi, cô ta ranh quá. Tôi thì luôn luôn nghĩ đến bà nhà thân yêu, mẹ cô... Renisenb gạt mụ ra và đi vào trong làn ánh sáng vàng rực của ánh mặt trời đang lặn. Bóng tối phủ dài một bên bờ đá