- Chị Satipy và chị Kait nói đúng. Nhà này chẳng có ai là đàn ông cả, vậy thì tôi là một người đàn ông. Phải, tôi là một người đàn ông, không phải ở một tuổi tác mà ở tính khí. Nofret đã chế nhạo tôi, cười tôi, xem tôi như đứa bé con. Tôi sẽ chứng tỏ cho cô ta thấy tôi không phải là một đứa bé con. Tôi chẳng sợ cha tôi nổi giận đâu. Tôi biết cha: ông đang bị mê hoặc, con người đàn bà ấy đã bùa yếm ông. Nếu tiêu diệt cô ta thì tình cảm của ổng sẽ quay về với tôi
- với tôi! Tôi là đứa con trai mà ông yêu thương nhất. Các anh đều xem tôi như đứa con nít rồi các anh sẽ thấy. Được, các anh sẽ thấy! Lao mình ra khỏi phòng, Ipy va phải Renisenb và suýt nữa làm nàng té nhào. Renisenb nắm lấy vạt áo em trai:
- Ipy, Ipy, em định đi đâu vậy?
- Đi kiếm Nofret. Cô ta sẽ biết cô ta có cười nhạo tôi được hay không?
- Đợi một lúc đã. Em phải dịu xuống mới được. Chúng ta không ai được làm một điều gì hấp tấp.
- Hấp tấp?
- Cậu bé cười miệt thị
- Chị thật giống anh Yahmose. Cẩn thận! Thận trọng! Không được làm gì hấp tấp! Thì, Yahmose là một mụ đàn bà già. Còn Sobek thì chỉ có cái miệng huênh hoang. Để tôi đi, chị Renisenb. Cậu giựt áo ra khỏi tay Renisenb.
- Nofret, Nofret đâu rồi? Henet đột ngột từ trong nhà chạy ùa ra, miệng lẩm bẩm:
- Ối trời ơi, thật tệ! Việc này thật tệ hại. Chuyện gì xảy đến cho tất cả chúng ta? Nữ chủ nhân yêu quý của tôi sẽ nói gì đây?
- Henet, Nofret đâu rồi? Renisenb vội kêu lên:
- Đừng bảo cho nó biết. Nhưng Henet đã trả lời:
- Cô ấy đi ra phía sau kia, xuống phía cánh đồng gai ấy. Ipy ùa chạy lui, xuyên qua nhà về phía sau. Renisenb trách:
- Bà Henet, đáng lý bà đừng bảo nó.
- Cô không tin mụ già này. Cô không bao giờ đặt lòng tin ở tôi cả. Giọng khúm núm của mụ bỗng rõ lên:
- Nhưng mụ già Henet này biết mình phải làm gì. Cậu bé này cần có thời gian làm cho nguội đi. Cậu ta sẽ không tìm thấy cô Nofret ở dưới cánh đồng đâu
- Mụ cười
- Nofret đang ở đây
- bên bờ hồ
- với Kameni. Mụ hất đầu chỉ về phía bên kia sân. Mụ lập lại với một giọng nhấn mạnh hơi quá đáng:
- Với Kameni… Nhưng Renisenb đã bắt đầu đi xuyên qua sân. Teti với con sư tử gỗ từ bờ hồ chạy về với mẹ và Renisenb ôm chặt nó trong tay. Nàng biết, khi nàng ôm chặt đứa bé vào người, cái sức mạnh đã chi phối Satipy và Kait. Những người đàn bà này đã chiến đấu vì con cái của mình. Teti kêu lên khe khẽ:
- Mẹ đừng ôm chặt quá. Mẹ làm con đau. Renisenb đặt con xuống. Nàng chậm rãi đi xuyên qua sân. Phía bên kia hồ, Nofret và Kameni đang đứng với nhau. Họ quay lại khi Renisenb đến gần. Renisenb nói nhanh, gần hụt hơi:
- Nofret, tôi đến để báo động cho cô. Cô phải cẩn thận. Cô phải tự bảo vệ lấy. Một vẻ vui thích miệt thị thoáng qua trên mặt Nofret:
- Thế là mấy con chó bắt đầu tru đấy hả?
- Họ rất tức giận. Thế nào họ cũng làm hại cô.
- Không ai có thể làm hại tôi
- Nofret nói một cách cực kỳ tự tin
- Nếu chúng làm vậy, cha cô sẽ được báo lại và ông ta sẽ báo thù ngay. Chúng sẽ biết điều đó khi chúng ngừng lại để suy nghĩ.