- Con à? Con có quyền gì?
- Sao lại quyền gì? Quyền cha trao cho con chứ gì nữa?
- Nhưng con không hề có thực quyền. Nếu mà cha chính thức hỗ trợ con thay cha… Anh ngưng bặt khi Nofret bước tới. Cô cầm một bông hoa anh túc và vày vò nó trong tay.
- Ngài đi với em ra ngôi lều nhỏ bên cạnh hồ chơi đi, Imhotep! Ở đó mát mẻ, có sẵn trái cây và rượu bia. Hẳn ngài đã chỉ dạy công việc xong rồi?
- Ừ, một phút nữa, Nofret, một phút nữa. Giọng Nofret nhẹ và trầm.
- Đi ngay bây giờ. Em muốn ngài đi ngay bây giờ. Imhotep có vẻ khoái trá và hơi bẽn lẽn. Yahmose nói thật nhanh trước khi cha kịp mở miệng.
- Con muốn chúng ta nói cho xong trước đã. Chuyện này quan trọng, con muốn yêu cầu cha… Quay lưng lại với Yahmose, Nofret nói thẳng với Imhotep:
- Ngài không thể làm điều ngài muốn trong nhà này sao? Imhotep cắt ngang Yahmose:
- Khi khác đã con ạ, để khi khác. Ông đi với Nofret, để Yahmose đứng nơi mái hiên nhìn theo hai người. Satipy từ trong nhà đi ra, tiến lại gần anh:
- Sao? Cô nóng nảy hỏi. Anh đã nói với ổng chưa? Ổng bảo sao? Yahmose thở dài:
- Đừng nóng nảy, Satipy ạ, không phải lúc… thích hợp. Satipy bật lên một tiếng giận dữ:
- Thì vậy. Đó là điều anh sẽ nói mà. Và anh luôn luôn nói như vậy. Sự thật là anh quá sợ cha anh, anh nhút nhát như một con cừu đấy. Anh chỉ biết kêu be be. Anh không đứng thẳng trước mặt ông như một con người. Anh có nhớ anh đã hứa với tôi như thế nào không? Tôi bảo cho anh biết trong hai đứa mình, tôi còn đàn ông hơn anh nhiều. Anh đã hứa: tôi sẽ yêu cầu cha tôi
- lập tức
- ngay ngày đầu tiên khi ông về!!! Và bây giờ thì… Satipy ngừng lại để thở chứ không phải đã nói xong, nhưng Yahmose cắt ngang một cách nhẹ nhàng:
- Em nói sai rồi, Satipy ạ,. Anh đã bắt đầu nói với ba, nhưng bị cắt ngang.
- Cắt ngang? Do ai?
- Do Nofret.
- Nofret! Cái con đàn bà ấy. Lý ra cha anh không được để con vợ hầu của mình cắt ngang khi ông đang bàn công việc làm ăn với đứa con cả của mình. Đàn bà không thể dính dáng vào công việc làm ăn. Yahmose ước chi chính Satipy làm theo cái châm ngôn mà cô vừa phát biểu một cách trôi chảy kia, nhưng anh không kịp có cơ hội nói ra thì vợ anh đã nói tiếp ào ào:
- Đáng lẽ cha anh phải nói điều đó cho cô ấy rõ. Giọng Yahmose khô khan:
- Cha anh không tỏ ra khó chịu gì cả khi cô ấy chen vào. Satipy tuyên bố:
- Thật ghê tởm! Cha anh hoàn toàn bị nó mê hoặc. Ông để nó tự tung tự tác.
- Cô ấy rất đẹp… Satipy khạc:
- Ừ, trông cũng khá đấy. Nhưng không có tư cách. Vô giáo dục. Nó cũng cần biết nó thô lỗ với tất cả chúng ta như thế nào nữa.
- Có lẽ em, em cũng thô lỗ với cô ta.
- Tôi hết sức lễ độ. Kait và tôi đã đối xử với nó một cách lịch sự. Hừ, nó sẽ không có cớ gì đến nhõng nhẽo phàn nàn với cha anh đâu. Kait với tôi, chúng tôi sẽ chờ dịp. Yahmose nhìn Satipy chăm chăm:
- Chờ dịp? Em nói thế là nghĩa gì? Satipy vừa quay đi vừa cười một cách ý nghĩa:
- Nghĩa của phụ nữ chúng tôi, anh không hiểu đâu. Chúng tôi có cách, có vũ khí của chúng tôi. Nofret sẽ bớt mất dạy đi. Ngẫm cho cùng, cuối cùng thì cuộc đời một người đàn bà đi đến đâu? Sẽ trải qua xó bếp phía sau nhà, giữa những người đàn bá khác, vậy thôi. Giọng nói của Satipy hàm ngụ một ý nghĩa đặc biệt. Cô thêm: