- Người vợ hầu của cha bảo tôi phải đem mấy đứa nhỏ đi khỏi đây. Tại sao? Chúng chơi đây thì có gì là sai? Vì lý do nào mà phải đuổi chúng đi?
- Thế mà tôi cứ nghĩ rằng ý muốn của một ông chủ gia đình là đủ.
- Nofret nhẹ nhàng nói.
- Đúng… đúng vậy.
- Giọng Imhotep gắt gỏng
- Tại sao ta phải giải thích lý do? Nhà này của ai? Kait quay lại nhìn Nofret từ đầu đến chân:
- Tôi nghĩ chính cô ta muốn đuổi bọn trẻ đi.
- Nofret biết nghĩ đến sự thoải mái
- sự vui thú của ta. Chứ trong nhà này thì ai thèm lưu ý đến điểm đó? Có lẽ ngoại trừ Henet ra.
- Thế nghĩa là bọn nhỏ không được đến đây chơi nữa?
- Chỉ khi ta nghĩ ở đây thôi. Cơn giận của Kait bùng lên đột ngột:
- Tại sao cha lại để cho người đàn bà này lái mình chống lại máu huyết của cha? Tại sao để nó đến đây can thiệp vào mọi việc trong nhà này? Những việc xưa nay đã thành thông lệ… Imhotep cũng đột ngột hét lớn. Ông cảm thấy cần phải tự bào chữa:
- Chính tao là người ra lệnh ở đây. Không phải mày! Tất cả chúng mày đều có thể tự ý làm điều mình thích. Xếp đặt mọi thứ sao cho thoải mái. Thế mà tao, ông chủ của căn nhà này, khi tao về nhà thì chẳng ai cần chú ý đến ý muốn của tao cả. Nhưng tao bảo cho chúng mày biết, tao mới là chủ ở đây. Tao ngày đêm làm việc, để lo cho chúng mày sung túc, nhưng chúng mày có biết ơn, có kính trọng ý muốn của tao đâu? Hừ, thoạt tiên thì thằng Sobek vô lễ, xấc xược với tao. Giờ đến mày, Kait, mày dám cộc cằn với tao. Tao nuôi nấng tụi mày để làm gì? Coi chừng đấy, không tao hết cung cấp cho tụi mày. Sobek mới đòi ra đi đó
- cứ để cho nó đi và đem theo mày với lũ nhỏ luôn. Trong một lúc, Kait đứng yên hoàn toàn. Không có một nét diễn tả gì trên khuôn mặt nặng và trống rỗng của chị. Rồi chị nói, mọi xúc động đều mất đi trong giọng nói của chị:
- Được rồi, tôi sẽ mang bọn trẻ vào trong nhà… Chị bước đi một hai bước, dừng lại trước Nofret. Chị nói bằng một giọng thật thấp:
- Việc này do cô làm ra. Tôi sẽ không quên đâu. Không bao giờ quên đâu…
CHƯƠNG IV THÁNG THỨ TƯ
- MÙA LŨ NGÀY THỨ NĂM
I.
Imhotep thở một hơi dài nhẹ nhõm sau khi chấm dứt những lễ nghi với tư cách là một người Tư tế. Tất cả mọi nghi thức đều được ông chăm chút từng chi tiết. Imhotep trong mọi mặt là một người chi li, chu đáo
- Ông đã rảy rượu, đốt hương và dâng cúng thực phẩm với rượu theo đúng nghi thức. Giờ đây, trong bóng im mát của căn phòng bằng đá đen trong ngôi lăng mộ, nơi Hori đang chờ ông, Imhotep một lần nữa trở lại với tư cách con người
- địa chủ và nhà kinh doanh
- Hai người thảo luận và bàn bạc về công việc kinh doanh, về việc nâng giá cả, và về lợi nhuận thu hoạch từ mùa màng, súc vật, gỗ… Sau chừng nửa tiếng đồng hồ, Imhotep gật đầu thỏa mãn. Ông nói:
- Hori ạ, cháu có đầu óc kinh doanh thật tuyệt vời. Người kia mỉm cười:
- Cháu phải thế, thưa bác. Cháu làm việc kinh doanh cho bác nhiều năm nay mà.
- Và cháu cũng là người đáng tin cậy nhất nữa. Này, bác có một việc muốn bàn với cháu