- Mẹ cho rằng một người đàn ông cưới một cô vợ hầu là một điều bất thường lắm sao?
- Không bất thường chút nào. Đàn ông luôn luôn khùng mà.
- Con không thấy có gì điên khùng cả.
- Thế con tưởng rằng sự hiện diện của cô gái ấy sẽ đem lại sự hòa hợp trong gia đình này sao? Satipy và Kait sẽ phát khùng lên và chúng sẽ khích chồng chúng.
- Chuyện này có liên hệ gì đến chúng? Chúng có quyền gì để phản đối không?
- Không có quyền gì cả. Imhotep bước quanh phòng giận dữ:
- Thế tôi không thể làm theo ý thích của mình trong nhà này sao? Không phải tôi đã nuôi mấy đứa con trai và vợ con chúng sao? Chúng không nợ tôi cơm ăn áo mặc sao? Thế không phải tôi luôn luôn nhắc chúng điều đó sao?
- Đúng là con thường rất thích nói điều đó, Imhotep ạ.
- Thì đó là sự thực. Bọn chúng phụ thuộc vào con. Tất cả chúng.
- Và con chắc chắn rằng đó là một điều hay à?
- Thế mẹ cho rằng một người đàn ông lo chu cấp cho cả gia đình không phải là điều hay hay sao? Ase thở dài:
- Chúng đâu có ăn không, chúng làm việc cho con, Imhotep.
- Thế mẹ muốn con khuyến khích chúng lười biếng sao? Lẽ tự nhiên chúng phải làm việc.
- Chúng đã lớn rồi. Ít nhất Yahmose và Sobek còn hơn là lớn nữa.
- Sobek không có trí phán đoán. Nó làm việc gì cũng sai. Nó lại thường xấc xược, đó là điều con không thể tha thứ được. Còn Yahmose là một thằng bé vâng lời ngoan ngoãn…
- Nó hơn là một thằng bé.
- Nhưng đôi lúc con phải bảo nó một điều hai hay ba lần nó mới nắm được. Con phải suy tính mọi sự, phải đi khắp mọi nơi. Suốt thời gian con đi vắng, con phải đọc cho thư ký viết về. Viết từng chỉ thị một cho bọn chúng thi hành… Con không có thì giờ nghỉ ngơi, không ngủ nổi. Và bây giờ, khi con về nhà muốn kiếm một chút yên tĩnh, thì có những khó khăn mới. Ngay cả mẹ, mẹ cũng phủ nhận cái quyền của con muốn cưới một cô vợ hầu như mọi người đàn ông khác. Mẹ tức giận. Esa ngắt lời:
- Mẹ không tức giận, mẹ vui thích. Quan sát mọi chuyện xảy ra trong nhà này là một tò chơi thú vị của mẹ. Nhưng mẹ cũng nhắc với con rằng khi con trở lên phương Bắc, thì tốt nhất nên đem cô ấy đi với con.
- Chỗ của nàng là ở đây, trong nhà của tôi! Ai dám ngược đãi nàng?
- Không phải vấn đề ngược đãi, nhưng con phải nhớ rằng, nhen một mồi lửa và đống rơm khô thật dễ dàng. Người xưa từng nói về người đàn bà rằng: “Nơi nào có họ thì không hay…” Esa ngừng, rồi chậm rãi nói:
- Nofret đẹp. Nhưng con nhớ điều này: “Đàn ông bị mê hoặc bởi hào quang rực rỡ của người đàn bà và than ôi, trong một phút thôi, chúng biến thành những viên hồng mã não bạc màu…” Giọng bà chùng xuống khi nói tiếp:
- Một chuyện nhỏ nhặt không đâu, từ từ, giống như một giấc mộng, rồi cuối cùng là cái chết đến…
CHƯƠNG III THÁNG THỨ BA
- MÙA LŨ NGÀY THỨ MƯỜI LĂM
Imhotep lắng nghe Sobek giải thích việc bán gỗ bằng một sự im lặng có vẻ bất thường. Mặt ông đỏ lên và thái dương đập mạnh. Cái vẻ hờ hững, thoải mái của Sobek thật ra không vững vàng lắm. Anh định tỏ ra cao tay, nhưng đứng trước bộ mặt cha với đôi lông mày nhíu lại, anh do dự và nói lắp bắp. Imhotep đột ngột ngắt lời anh một cách thiếu kiên nhẫn: