- Như vậy hắn phải phụ thuộc vào hai người đàn bà ư ? Một người đã có nhiều rủi ro rồi, nhưng đằng này lại hai .... tôi, tôi cho cái đó là huyễn hoặc!
- Có những kẻ không sợ gì cả
- Sugden nói . Sau đó một lát, anh nói tiếp:
- Bây giờ hãy xem xét giả thiết thứ hai: Horbury ăn cắp những viên kim cương rồi ra khỏi nhà và giao những cái đó cho một tên đồng lõa . Đến đây thì được rồi . Bây giờ chỉ còn việc tìm kẻ giết ông già Lee, kẻ giết người này không liên quan gì đến vụ ăn cắp những viên kim cương . Đây quả là một sự trùng hợp kỳ lạ . Giả thiết thứ ba: Horbury vô can cả với việc ăn cắp và việc giết người . Như vậy chúng ta phải tìm ra sự thật . Cố nén một cái ngáp dài, đại tá Johnson nhìn đồng hồ và đứng lên:
- Đêm nay chúng ta đã làm việc nhiều . Trước khi đi, tôi muốn nhìn vào chiếc két sắt . Thật là kỳ cục nếu những viên kim cương còn nằm trong đó . ** Nhưng trong két sắt không còn những viên kim cương ấy . Họ tìm thấy cuốn sổ nhỏ ghi mật mã ổ khóa két trong túi áo trong của người chết theo lời khai của Alfred Lee . Trong két chỉ còn một chiếc túi bằng da nai đựng môt. số giấy tờ trong đó một tờ có giá trị . Đó là bản di chúc lập cách đây mười lăm năm . Ý muốn của ông Simeon Lee thật là đơn giản . Một nửa gia tài giao cho Alfred Lee . Nửa còn lại chia đều cho những người còn lại: Harry, David, George và Jennifer . o0o
Chương 4
Ngày 25, Tháng Chạp 1 Dưới ánh nắng mặt trời buổi chiều ngày Noel, Poirot đi dạo trong khuôn viên của lâu đài Gorston có tòa nhà đồ sộ, vuông vức, không đẹp lắm về mặt kiến trúc nằm ở giữa Mặt tiền quay về hướng bắc có mảnh vườn lớn, hàng rào là những cây hoàng dương được chăm sóc cẩn thận . Chạy dọc mảnh vườn là những bể cạn nổi lên được bố trí thành những vườn nhỏ tí xíu . Poirot nhìn chúng với vẻ hài lòng:
- Thật là giàu trí tưởng tượng!
- Anh lẩm bẩm . Ngước mắt lên anh thấy hai người đang đi về phía các bể cạn, cách anh chừng ba trăm mét . Anh nhận ra đấy là Pilar, còn người kia lúc đầu anh tưởng rằng là Stephen Farr, nhưng rồi anh biết mình nhầm, vì đây là Harry Lee . Anh ta đang chăm chú nghe cô cháu gái kể chuyện . Đôi lúc anh ngả đầu về phía sau mà cười rồi lại cúi xuống gần cô gái để nghe cho rõ hơn .
- Một người không biết gì là tang tóc cả
- Poirot tự nhủ . Một tiếng động nhẹ phía sau làm anh quay lại . Magdalene Lee đang đứng đấy nhìn hai người đi dạo . Thấy Poirot chị mỉm cười một cách đáng mến:
- Một cảnh đẹp biết bao!
- Chị nói
- Làm người ta quên đi cảnh kinh tởm tối qua . Có phải không, ông Poirot ?
- Đúng thế, thưa bà . Maagdalene thở dài:
- Tôi chưa từng chứng kiến một tấn thảm kịch nào . Tôi lớn lên một cách đơn giản . Tôi còn là trẻ con rất lâu ... cái đó cũng không tốt . Chị lại thở dài rồi nói thêm:
- Pilar tỏ ra rất can đảm . Tôi thấy cô ta thật khác thường! Có phải do dòng máu Tây Ban Nha không .... Tất cả những cái đó thật kỳ lạ! Có đúng không, ông Poirot ?
- Bà thấy kỳ lạ ở chỗ nào, thưa bà ?
- Việc cô ta bất chợt tới đây ... như từ trên trời rơi xuống .