Những ký ức rõ ràng hơn...
Dee, trong trang phục của một thời kỳ khác, chạy trong một thành phố chạy rụi, cầm theo một đống sách.
Luân Đôn, 1666.
Tay Josh đặt lên thanh gươm bên phải. Một luồng khí lạnh lan vào trong da thịt cậu và đột nhiên cậu biết tên nó. Đây là thanh Durendal, thanh Gươm của Không khí, từng đi theo những kỵ sĩ giỏi nhất trên thế giới này.
NHững ký ức khác lại vươn tới với cậu...
Hai hiệp sĩ mặc áo giáp bạc và vàng sáng lóa đứng cạnh một chiến binh đã ngã xuống, bảo vệ anh khỏi lũ quái vật khát máu đang bao quanh họ trong ánh chiều tà.
Một cơn giận nhen nhóm trong bụng cậu. "Mang họ ra ngoài," Josh ra lệnh. "Tôi sẽ không thể để họ chết ở đây."
Trong một thoáng như thể tiến sĩ người Anh định thách thwucs cậu, nhưng rồi hắn gật đầu và nở một nụ cười, nhưng mắt hắn không cười. "Tất nhiên. Cậu đúng. Chúng ta không thể để họ lại, đúng không, Virginia?"
"Em có thể," cô nói.
Dee nhìn cô chằm chằm. "À, anh thì không." Hắn nhét hai thanh kiếm vào thắt lưng và đi trở lại tòa nhà. "Cậu có lương tâm, Josh ạ." Hắn nói và đỡ một bên tay của viên cảnh sát. "Cẩn thận: ta đã thấy nhiều người tốt chết vì cái đó rồi."
Josh dễ dàng đẩy viên cảnh sát thứ hai ra ngoài. "Bố tôi dạy tôi và Sophie rằng chúng tôi phải nghe theo tiếng nói của trái tim và làm theo lẽ phải."
"Có vẻ ông ây là người tốt." Dee nói nhỏ. Hắn hết hơi vì cố đẩy người cảnh sát ra ngoài đường. Họ đặt hai người trước xe tuần tra.
"Có thể một hôm nào đó ông sẽ gặp ông ấy," Josh nói.
"Tôi không nghĩ thế."
Virginia Dare đã trèo lên chiếc limo vẫn đang đậu trên đường. Nóc xe đầy bụi bẩn, kính vỡ. "Giờ chúng ta cần ra khỏi đây - ngay!"
Dee trườn vào ghế cạnh Dare, Josh rút hai thanh kiếm ở bên hông đặt xuống sàn xe phía trước ghế trước trước khi ngồi vào ghế tài xế. "Tới đâu?" cậu hỏi.
Virginia Dare nhoài người lên. "Cứ đi ra khỏi phố Đồi này trước đã." Khi cô nói, một luồng khói xanh nhạt bốc lên từ nóc tòa nhà. Đột nhiên, cả ba luồng điện nhấp nhoáng - vàng, xanh nhạt và vàng cam. "Chúng ta cần ra khỏi thành phố này. Chuyện này sẽ đánh động toàn toàn bộ khu Bờ Đông Mỹ. Mọi thứ sẽ kéo tới đây."
Không khí buổi sáng sống động với âm thanh còi báo động đang tới gần.
"Và tôi không nói tới cảnh sát," cô thêm.
CHƯƠNG NĂM
Thế giới đang đi tới hồi kết.
Chiếc xe Jeep Wagoneer màu trắng đời 1963 phóng dọc qua những quang cảnh khiến mọi màu sắc nhanh chóng biến mất. Prometheus lái xe, đôi tay to bè đặt trên vô lăng, nắm chặt đủ để làm vỡ lớp nhựa và kim loại trên đó. Perenelle Flamel ngồi sau ông, cùng Nicholas đang nằm duỗi dài, đầu ông nằm trong lòng bà.
Vương quốc bóng tối của Prometheus đang sụp đổ. Bầu trời màu xanh trứng sáo đã biến thành màu bụi phấn; những đám mây chỉ còn là những tán khói. Biển đã ngừng chuyển động. Các làn sóng đã hóa đá đứng im, màu nước xanh biến thành trắng trước khi chuyển thành những lớp bụi xám, còn cát vàng và những viên đá cuội sáng bóng đã trở thành những lớp giấy cháy và than củi. Những cơn gió ma mị cuối bay khói bụi, cuốn bay vào không khí. Chúng rơi lên trên cây cỏ cũng đã mất đi hình dạng và màu sắc, như màu sắc vẽ trên giấy da; mọi thứ đã từng sinh trưởng chuyển sang màu vàng úa trước khi biến thành bụi xám.