"Scathach bảo với em bất tử là một lời nguyền."
"Bất tử là cách em nghĩ về nó," Niten nói. "Một lời nguyền hoặc một lời chúc phúc - ừ, có thể la cả hai. Nhưng nếu em dũng cảm và tò mò thì không món quà nào tuyệt hơn đâu."
"Em sẽ nhớ nếu có ai đó đề nghị tặng nó cho em," cô nói.
"Và tất nhiên cũng phụ thuộc xem ai là người tặng nữa chứ!"
Sophie hít một hơi sâu khi cô nhìn thấy ngôi nhà gỗ trắng của dì cô ở góc rẽ. Cô sẽ nói gì với Dì Agnes đây? Đầu tiên cô đã biến mất; giờ cô trở veefl nhưng em trai thì đi mát. Agnes có thể già lão, nhưng bà không ngốc: bà đã biết cặp sinh đôi luôn kè kè bên nhau. Ít khi tìm được người này mà không có người kia. Sophie biết cô phải cẩn thận. Mọi điều cô nói với dì Agnes có thể được truyền đạt thẳng lại với bố mẹ cô. Và cô sẽ giải thích chuyện của Josh thế nào? Cô không biết cậu ta ở đâu. Lần cuối cùng cô thấy cậu, cậu đã không còn là cậu em cùng lớn lên với cô. Cậu vẫn giống Josh, nhưng đôi mắt cậu, đã từng là tấm gương soi đôi mắt cô, lại giống một người xa lạ.
Cô nuốt khó khăn và chớp mắt để xua đi nước mắt. Cô sẽ tìm ra cậu. Cô phải tìm ra cậu.
Sophie thấy tấm thảm lưới trắn khi bước tới bậc tam cấp và biết dì đang nhìn mình. Cô liếc nhìn Niten và anh gật đầu nhẹ. Anh cũng nìn thấy những cử động. "Dù em nói gì cũng nói đơn giản thôi," anh khuyên.
Cửa mở và dì Agnes xuất hiện, một người nhỏ bé, gầy gò và xương xẩu, với đầu gối củ lạc và những ngón tay xưng vù vì chứng viêm khớp. Khuôn mặt bà góc cạnh, cằm nhòn, xương gò má thẳng khiến mắt bà sâu hoắm. Mái tóc xám chải gọn về đằng sau và búi sau đầu. Nó kéo da mặt bà căng ra.
"Sophie," người phụ nữ nhẹ nhàng nói. Bà rướn người lên và nheo mắt nhìn. "Em trai cháu đâu?"
"Ờ, cậu ấy đang tới mà dì." Sophie vừa nói vừa bước lên bậc thang dẫn vào cửa chính. Khi tới bậc caao nhất, cô vươn người và hôn vào má dì. "Dì thế nào ạ?"
"Đợi cháu về nhà," bà lão nói, có vẻ mệt mỏi.
Sophie cảm thấy tội lỗi. Dù dì của cặp song sinh khiến họ điên lên, họ đều biết bà tốt bụng. "Dì à, con muốn dì gặp bạn con. Đây là..."
"Miyamoto Musashi," Dì Agnes nói, có chút thay đổi âm sắc trong giọng nói, trầm hơn, nghe giống một câu ra lệnh. "Chúng ta lại gặp lại nhau rồi Kiếm sĩ."
Sophie vừa đi qua dì bước vào hành lang tối tăm, nhưng khi nghe những từ ngữ lạ lùng của bà lão, cô dừng lại và đi xung quanh. Dì vừa nói tiếng Nhật! Và bằng cách nào đó dì biết tên Niten - tên thật ấy. Sophie chưa từng giới thiệu anh! Cô gái chớp mắt: một luồng khói mờ nhất đang thoát ra từ nguwofi bà lão. Và đột nhiên mùi hoa nhài mạnh lên.
Hoa nhài...
Các ký ức tụ họp lại.
Những ký ức đáng sợ và đen tối: hỏa hoạn và lũ lụt, bầu trời đầy khói đen biển đầy xác tàu.
Còn Aoife bóng tối đáng nghi đâu rồi?" Agnes nói tiếp, chuyển từ tiếng Nhật về tiếng Anh.
Ký ức của những tòa tháp pha lê, trôi nổi trên biên đang sôi sùng sục. Những vết nứt dài xuất hiện trên bề mặt tòa tháp, rồi liền ngay lập tức. Chớp lóe xung quanh tòa tháp. Và người phụ nữ, chạy mãi, chạy mãi lên những bậc thang không biết đâu là diểm dừng.