Tác giả: Spencer Johnson
Nhà xuất bản tổng hợp thành phố Hồ chí minh
Ban biên dịch FirstNews
Năm 2004
Điều gì đã xảy ra
Một buổi trưa, Bill Greens bất ngờ nhận được một cú điện thoại của Liz Michaels, một người bạn thân từng làm việc với anh cách đây một năm. Qua giọng nói của Liz, anh nhận thấy dường như cô đang rất căng thẳng, lo âu. Quả thực, Liz đang gặp phải những rắc rối thực sự và muốn gặp anh để tìm lời khuyên. Làm việc cùng nhau trong một thời gian dài, cô biết rõ Bill là một kho kinh nghiệm sống và tin rằng anh sẽ giúp cô tìm ra hướng giải quyết tốt nhất cho tình trạng tệ hại hiện nay của mình.
Bill nhận ra ngay vẻ mệt mỏi và tiều tụy của Liz ngay khi cô vừa bước chân vào cửa. Sau khi chào hỏi vài câu, Liz thông báo cho anh một tin mà với cô là quan trọng:
- Anh biết không, tôi đã lên chức trưởng phòng rồi.
- Thế thì tốt quá, chúc mừng cô nhé! Tôi cũng không ngạc nhiên lắm đâu. Cô xứng đáng được như vậy mà.
- Cảm ơn anh, nhưng còn nhiều vấn đề lắm anh ạ. – Liz thú nhận. - Từ khi anh đi, công ty có nhiều thay đổi, bây giờ nhân viên thì ít hơn trong khi công việc lại quá nhiều. Tôi thấy một ngày của mình trôi qia quá nhanh và dường như tôi chẳng có đủ thời gian để làm bất cứ việc gì. Tôi thật sự đuối sức. Hình như cuộc sống không hề theo ý mình. Còn anh, trông anh vẫn ung dung thoải mái như thường nhỉ?
- Tôi khỏe mà. Tôi hài lòng với những gì mình đang có, trong công việc lẫn đời sống thường ngày và… Liz này, nói thực với cô nhé, tôi vừa trải qua một bước ngoặt thú vị đấy.
- Vậy ư? Anh lại tìm được việc mới à?
Bill cười:
- Ồ không, nhưng mà cũng tương tự vậy. Chuyện xảy ra cách đây hơn một năm rồi.
- Thế à? Nghe có vẻ hay đấy! anh kể tôi nghe đi!
- Cô còn nhớ là tôi đã từng cố gắng đến thế nào để buộc mình và những người khác phải làm việc tốt hơn không?- Bill bắt đầu câu chuyện – Và chúng ta đã tốn biết bao nhiêu là thời gian và công sức vào công việc không?
Liz mỉm cười:
- Tôi nhớ chứ. Nhớ rất rõ nữa là đằng khác.
Một thoáng trầm ngâm hồi tưởng lại những gì đã qua, Bill tiếp tục:
- Tôi đã học được thêm rất nhiều điều. Những người ở công ty tôi cũng vậy. Chúng tôi đã làm việc nhanh hơn, hiệu quả hơn mà không phải chịu đựng quá nhiều stress. Và điều quan trọng nhất là bây giờ tôi sống lạc quan hơn trước nhiều.
Liz chăm chú lắn nghe, cô nóng lòng muốn biết thật ra chuyện gì đã xảy đến với Bill. Cô hỏi dồn:
- Thì anh kể tôi nghe xem nào. Anh làm tôi tò mò quá. Anh thừa biết là tôi đang muốn được nghe mà.
- Tôi mà nói ra thì chắc cô cũng không tin đâu.
- Tôi hết kiên nhẫ với anh rồi đấy! – Nói rồi, Liz cúi xuống chén súp của mình, ra vẻ giận không thèm quan tâm nữa.
Đợi cho cô bạn ăn hết muỗng súp cuối cùng, Bill nói tiếp:
- Câu chuyện này tôi nghe người bạn thân của tôi kể lại. Phải nói rằng nó là một món quà rất có ý nghĩa với tôi. Trước hết, tôi muốn cô biết về cái tựa của nó: Quà tặng diệu kỳ