Trang chủ | Đăng kí | Đăng Nhập
Phần mềm lướt web
[
UC Browser ] [ OperaMini ]

Phù Thủy Xứ OZ

» Thể loại: Tiểu Thuyết

» Đăng lúc: 17:04 06/10/2013
» Lượt xem: 7164
↓Xuống cuối trang↓
m, lau sàn, tiếp củi vào lò. Dorothy nhẫn nhục đi làm, định rằng sẽ chăm chỉ hết mức, vì cô mừng là mụ Phù thủy Độc ác không giết cô. Thấy Dorothy làm việc chăm chỉ, mụ Phù thủy muốn ra sân và đóng cương cho Sư tử Nhát giống như ngựa. Sẽ thích lắm, mụ chắc mẫm, khi bắt chú ta kéo xe của mụ tới bất cứ nơi nào mụ muốn. Nhưng khi cửa vừa mở ra, Sư tử đã gầm tướng lên dữ tợn nhảy tới chỗ mụ làm Phù thủy Độc ác sợ quá, lao bổ ra ngoài, sập cửa lại. “Nếu không đóng cương cho mi được”, mụ Phù thủy bảo với Sư tử qua những thanh cổng, “ta sẽ bỏ đói mi. Mi sẽ không có gì để ăn cho tới khi chịu làm cái điều ta muốn”. Sau đó mụ không mang thức ăn cho Sư tử ta đang bị cầm tù, và trưa nào cũng tới bên cổng hỏi, “Ngươi đã sẵn sàng đóng cương như ngựa chưa?” Và Sư tử đáp, “Đừng hòng. Nếu vụ vào trong sân này ta sẽ cắn”. Lý do Sư tử không phải làm điều mụ muốn là đêm nào cũng thế, khi mụ đã ngủ, Dorothy lại mang cho chú thức ăn từ trong tủ. Ăn xong rồi, chú nằm xuống cái giường bằng rơm, bên cạnh Dorothy ngả xuống gối đầu lên cái bờm mềm mại, bù xù của chú, họ cùng nói về nỗi gian truân của mình và cố vạch ra kế hoạch giải thoát. Nhưng họ không thấy cách nào để thoát ra khỏi lâu đài, vì nó luôn được canh gác bởi những người Winky màu vàng, là nô lệ của mụ Phù thủy Độc ác và quá khiếp hãi để mà làm trái lệnh mụ. Cô gái nhỏ phải làm việc quần quật cả ngày, và mụ Phù thủy thường xuyên dọa đánh cô bằng cái ô cũ lúc nào mụ cũng cầm trong tay. Nhưng thực ra thì mụ không dám đánh Dorothy vì cái dấu hiệu vẫn hiện diện trên trán cô. Cô bé không hay biết điều đó và vô cùng sợ hãi cho bản thân và Toto. Có lần mụ Phù thủy lấy ô đánh Toto và cho con can đảm lao vào trả miếng bằng một cú ngoạm vào chân mụ. Mụ Phù thủy không chảy máu ở chỗ cắn, vì mụ quá độc ác nên tất cả máu trong người đã khô hết từ nhiều năm trước. Cuộc sống của Dorothy trở nên buồn bã hơn khi càng ngày với cô, chuyện trở về Kansa gặp lạ Thím Em càng trở nên xa xôi. Đôi lúc cô khóc cay đắng hàng giờ, trong lúc Toto ngồi dưới chân, nhìn vào mặt cô, buồn rầu rên rỉ để bảo rằng nó phiền lòng đến thế nào cho cô chủ nhỏ. Toto thực chẳng cần biết nó đang ở Kansas hay Xứ sở của Oz, chừng nào có Dorothy ở bên. Nhưng nó biết cô nhỏ đang buồn, và điều đó khiến nó buồn theo. Giờ đây mụ Phù thủy Độc ác vô cùng khao khát có đôi Giày bạc mà Dorothy lúc nào cũng mang. Bọn Ong, Quạ và Sói nằm chất đống và đang khô đi. Mụ đã dùng hết phép của cái Mũ vàng, nhưng nếu chỉ cần mụ có được đôi Giày bạc, mụ sẽ có nhiều sức mạnh hơn tất cả những thứ đã mất. Mụ xét nét dò chừng Dorothy, xem cô có cởi giày ra không, để mụ còn ăn trộm. Nhưng cô bé tự hào về đôi giày xinh xắn đến nỗi không khi nào cởi ra trừ ban đêm và khi cô đi tắm. Mụ Phù thủy thì quá sợ bóng tối nên không dám vào phòng cô ban đêm để lấy giày, và mụ còn hãi nước hơn cả bóng tối, nên chẳng bao giờ lại gần Dorothy đang tắm. Quả thực là, mụ Phù thủy già không bao giờ chạm vào nước, cũng như bằng cách nào đó để cho nước chạm vào mụ. Nhưng sinh vật độc ác đó rất xảo quyệt, và cuối cùng cũng nghĩ ra một mẹo để có được cái mình muốn. Mụ đặt một thanh sắt ở giàn bếp, và rồi phù phép biến nó thành vô hình trong con mắt thường. Thế là khi Dorothy bước qua phòng mà không thấy nó, cô liền vấp vào thanh sắt, ngã xoài ra. Cô chẳng bị đau, nhưng khi cô ngã, một chiếc giày văng ra, và trước khi cô lấy lại được, mụ Phù thủy liền vồ lấy chiếc giày và xỏ vào chân mình. Mụ già độc ác vô cùng hả hê thấy mẹo đó thành công, vì chừng nào mụ có một trong hai chiếc giày, mụ sẽ nắm giữ một nửa sức mạnh thần thông của nó, và Dorothy không thể dùgn để chống lại mụ ngảy cả khi cô biết làm. Cô gái nhỏ bị mất chiếc giày, liền nổi giận bảo mụ Phù thủy, “Hãy trả giày cho tôi!” “Ta không trả”, mụ Phù thủy đáp, “vì giờ là giầy của ta, không phải của ngươi”. “Bà là kẻ độc ác!” Dorothy kêu lên. “Bà không có quyền láy giày của tôi”. “Ta sẽ giữ nó, cũng thế cả thôi”, mụ Phù thủy cười vào mặt cô, “và ngày nào đó, ta sẽ lấy nốt cái kia”. Điều đó khiến Dorothy vô cùng giận dữ và cô nhặt lấy xô nước gần đó, ném về phía mụ Phù thủy, làm mụ ướt sượt từ chân tới đầu. Ngay lập tức mụ già độc ác hét lên sợ hãi, và khi đó, trong sự kinh hoàng sửng sốt cả Dorothy, mụ Phù thủy bắt đầu co rúm và teo tóp lại. “Hãy xem ngươi đã làm gì ta!” mụ gào lên. “Một phút nữa thôi, ta sẽ bị tan hết”. “Quả thực, tôi rất tiếc”, Dorothy nói, cũng thật kinh hãi khi thấy mụ Phù thủy trở nên tan chảy như đường màu nâu trước mắt cô. “Ngươi không biết rằng nước là sự hủy diệt của ta?” mụ hỏi, bằng một giọng rền rỉ tuyệt vọng. “Đương nhiên rồi”, Dorothy đáp. “Làm sao mà tôi biết được?” “Phải rồi, trong vài phút nữa ta sẽ tan chảy hết, và ngươi sẽ sở hữu lâu đài. Sinh thời ta đã độc ác, nhưng chưa bao giờ tan nghĩ sẽ bị tan biến bởi một con nhãi như người, hết cả những chiến tích tàn bạo. Trông này, ta đi đây”. Với những lời này, mụ Phù thủy đổ xuống thành một bãi tan chảy màu nâu, không hình thù và bắt đầu loan ra những tấm ván sạch sẽ nơi sàn bếp. Thấy mụ đã tan thành hư vô, Dorothy lấy một xô nước nữa dội lên cái đống đó. Rồi quét chúng ra cửa. Cô nhặt chiếc giày bạc lên, đó là cái duy nhất sót lại của mụ già. Cô rửa sạch giày, lấy khăn lau khô, rồi đi vào chân. Thế rồi, khi cuối cùng đã được tự do làm điều mình muốn, cô chạy ra sân bảo với Sư tử rằng đã hết đời mụ Phù thủy Độc ác của miền Tây, và họ không còn là những tù nhân trên vùng đất xa lạ.
↑Lên đầu trang↑
Trang: [«Trước] 1,35,36,[37],38,39,46 [Sau»]
Đến trang:
Tags: Phù, Thủy, Xứ, OZ, Tiểu, Thuyết, MobileTruyen
Chia sẻ: Facebook - Twitter - Zing
Link:

BBcode:
icon Sự Trả Thù Của Bố Già
icon Percy Jackson - Kẻ Cắp Tia Chớp - Tập 1
icon Bản báo cáo tình yêu
icon Bà xã chớ giở trò
icon Bắt Lửa - Catching Fire
icon Húng Nhại - Mockingjay
icon Vương quốc của những giấc mơ
1234...678»
» Online: 1
» Trong ngày: 3
» Tổng: 7164 - Load: 0.0002s
» Bộ đếm: U-ON C-STAT
>

Polaroid