"Chúng ta đang ở Paris," Nicholas Flamel vừa nói với vẻ hài lòng, vừa lau chùi hai bàn tay đầy bụi bẩn vào chiếc quần jeans đen. "Thành phố nơi tôi sinh ra."
â�Paris?" Josh kêu thầm. Cậu định nói "Không thể", nhưng cậu bắt đầu hiểu rằng lời đó không còn Ý nghĩa gì nữa cả. "Làm thế nào?" cậu hỏi lớn. "Sophie?" Cậu nhìn người chị gái sinh đôi của mình, nhưng cô bé đang áp sát tai vào cánh cửa duy nhất của căn phòng và chăm chú lắng nghe. Cô vẫy tay xua cậu đi. Cậu quay sang Scathach, nhưng người Nữ Chiến binh tóc đỏ chỉ lắc đầu, đưa cả hai tay lên che miệng. Trông như thể cô ta sắp nôn thốc nôn tháo ra. Cuối cùng Josh quay sang Nhà Giả Kim huyền thoại, Nicholas Flamel. "Làm thế nào chúng ta đến đây được ạ?" Cậu hỏi.
"Hành trình này chằng chịt những đường kẻ năng lượng vô hình đôi khi được gọi là đường tuyến (ley lines) hoặc hàng đá(cursus)," Flamel giải thích. Ông ta bắt chéo hai ngón trỏ với nhau. "Ở đâu có hai hay nhiều hơn hai đường kẻ giao nhau thì ở đó xuất hiện một cổng tuyến. Những cái cổng đó bây giờ cực kỳ hiếm, nhưng vào thời cổ xưa giống loài Elder thường dùng chúng để đi từ bên này sang bên kia trái đất chỉ trong chớp mắt-như chúng ta vừa mới đi. Bà Phù thủy đã mở cổng tuyến ở Ojai và chúng ta đã tới nút đầu bên kia, tại Paris." Ông ta nói nghe cứ như chẳng có chuyện gì to tát.
"Cổng tuyến, tôi ghét chúng," Scatty lầm bầm. Dưới ánh đèn ảm đạm, nước da nhợt nhạt lốm đốm tàn nhang của cô trong xanh lè. "Em có bị say sống không?" Cô hỏi.
Josh lắc đầu. "Không bao giờ."
Sophie ngẩng đầu lên khỏi chỗ, tựa người vào cánh cửa. "Ba xạo! Nó còn say sóng trong hồ bơi nữa kìa." Cô bé cười toe, rồi lại áp một bên mặt vào tấm gỗ mát lạnh.
"Say sóng," Scatty lầm bầm. "Đó chính xác là những gì mình đang cảm thấy. Thật tồi tệ."
Sophie quay đầy lại nhìn Nhà Giả kim. "Chú có biết là chúng ta đang ở đâu tại Paris không?"
"Một nơi rất cũ kỹ, chú đoán vậy," Flamel nói, đi đến bên cô bé đang đưng ngay cánh cửa. Ông nghiêng một bên đầu áp vào tấm cửa và lắng nghe.
Sophie bước lui lại. "Chưa chắc đâu," cô bé ngập ngừng.
"Sao lại chưa?" Josh hỏi. Cậu liếc quanh căn phòng nhỏ xíu bừa bộn. Rõ ràng trông nó đúng là nằm trong một tòa nhà cũ mèm.
Sophie lắc đầu. "Không biết nữa... chỉ là không cảm thất nó cũ." Cô đưa lòng bàn tay chạm vào bức tường, rồi đột ngột rụt mạnh trở lại
"Chị bị gì vậy?" Josh thì thào.
Sophie áp đầu sát vào tường lần nữa. "Chị nghe được nhiều tiếng nói, những tiếng hát và có gì như tiếng nhạc từ đàn organ."
Josh nhún vai. "Em chẳng nghe được gì." Cậu ngừng lại, chợt nhận ra sự khác biệt lớn lao giữa cậu với người chị sinh đôi. Phép thuật tiềm ẩn của Sophie đã được Hekate Đánh thức, và bây giờ cô quá sức nhạy cảm cả về thị giác và thính giác, khứu giác, xúc giác và vị giác.