Chỉ còn mình tôi trơ trọi trong phòng trưng bày trống trải, quạnh quẽ.
Trong tay tôi có cây bút bi nhỏ.
Thầy Brunner biến mất. Ngoài tôi ra, xung quanh không còn ai khác.
Tay tôi run bắn. Chắc chắn đồ ăn trong bữa trưa của tôi bị nhiễm nấm gây ảo giác mất rồi.
Chẳng lẽ từ đầu đến cuối là do tôi tưởng tưởng ra sao?
Tôi trở ra phía ngoài.
Trời bắt đầu mưa.
Vẫn ngồi bên đài phun nước, Grover lấy sơ đồ viện bảo tàng che đầu cho khỏi ướt. Nancy Bobofit ướt như chuột lột sau khi vùng vẫy dưới hồ nước giờ vẫn đứng đó càu nhàu với mấy đứa bạn xấu ma chê quỷ hờn của nó. Vừa thấy tôi, nó bảo:
- Tao mong cô Kerr đánh cho mày tướp mông ra.
Tôi ngạc nhiên:
- Ai cơ?
- Thằng đần, cô giáo chứ còn ai.
Tôi chớp mắt lia lia. Trường tôi có cô giáo nào tên Kerr đâu nhỉ? Tôi hỏi Nancy rằng nó vừa nói nhăng nói cuội gì thế.
Nó tròn mắt nhìn tôi, tỏ vẻ chán nản, sau đó chẳng thèm trả lời câu hỏi của tôi.
Tôi hỏi Grover có thấy cô Dodds đâu không. Nó bảo:
- Ai cơ?
Tuy nhiên, nó hơi ngập ngừng và không dám nhìn thẳng tôi. Tưởng nó chòng ghẹo mình, tôi bảo:
- Đừng đùa nữa. Tớ hỏi nghiêm túc đấy.
Trên trời cao, tiếng sấm nổ rền.
Tôi thấy thầy Brunner ngồi bên trên bờ dốc dành cho người tàn tật, bên dưới cây dù màu đỏ. Thầy cắm cúi đọc sách như thể chưa hề nhúc nhích từ đầu buổi đến giờ.
Thấy tôi đến bên, thầy ngơ ngác nhìn lên:
- À, có phải cây bút của thầy không? Jackson này, lần sau đi học nhớ mang theo dụng cụ học tập nhé.
Mãi đến lúc thầy giật bút khỏi tay mình, tôi vẫn chưa nhận ra là mình đang cầm nó.
Tôi rụt rè:
- Thưa thầy, cô Dodds đâu rồi ạ?
Thầy mở to mắt nhìn tôi, vẻ không hiểu:
- Cô Dodds nào?
- Cô giáo đi cùng bọn em sáng nay ấy ạ. Cô Dodds dạy toán ấy.
Thầy nhíu mày ngồi thẳng lưng, nét mặt thoáng lo âu:
- Percy này, đoàn tham quan hôm nay không có cô Dodds nào cả. Còn nữa, thầy biết rõ mười mươi Học viện Yancy ta không có nữ giáo viên nào tên Dodds hết. Em có bị làm sao không vậy?
2. Ba Bà Già Đan Tất Âm Phủ
Tôi thường gặp nhiều chuyện quái đản, nhưng thường thì cảm giác lạ lẫm qua nhanh, chẳng mấy chốc tôi không còn nhớ gì nữa. Nếu có ảo giác hai mươi tư giờ một ngày, bảy ngày một tuần, chắc tôi sẽ không chịu nổi.
Suốt năm học ấy, hình như cả trường cố tình hùa nhau đùa tôi thì phải. Họ tỉnh bơ bảo rằng cô Kerr, cô giáo tóc vàng xinh đẹp, người tôi chưa bao giờ gặp cho đến lúc cô lên xe buýt vào cuối buổi tham quan là cô giáo dạy môn đại số từ hồi Giáng sinh đến giờ.
Thỉnh thoảng, vì muốn bắt quả tang bạn bè nói dối, tôi vờ vô tình hỏi về cô Dodds nhưng họ chỉ trố mắt nhìn lại như thể tôi bị lẩn thẩn vậy.
Vì thế tôi gần như tin lời họ rằng cô Dodds chưa bao giờ có mặt trên đời.
Nhưng chỉ gần như thôi.
Duy chỉ có Grover không lừa được tôi. Khi nghe tôi nhắc cô Dodds, nó ngần ngừ giây lát rồi mới bảo không có cô giáo nào tên như vậy. Nhưng tôi biết nó nói dối.
Rõ ràng có chuyện gì đó không ổn. Lúc ở bảo tàng nhất định có chuyện gì đó bất thường xảy ra.