Và còn Nicholas, Scathach và cặp sinh đôi nữa, họ sẽ ra sao?
Perenelle cảm thấy những giọt lệ trực trào lên nơi khóe mắt, nhưng bà chớp mắt để xua tan chúng. Nicholas sẽ tròn sáu trăm bảy mươi bảy tuổi vào ngày 28 tháng Chín tới, tức là trong vòng ba tháng nữa. Ông thừa sức để chăm sóc chính mình, mặc dù khả năng làm chủ những câu thần chú thiết thực của ông rất hạn chế, chưa kể đến việc ông đã nhiều lần quên khuấy chúng đi. Hè vừa rồi, ông đã quên mất cách nói tiếng Anh và quay trở lại với thứ tiếng Pháp cổ xưa nguyên thủy của mình. Perry đã mất gần cả tháng trời để hướng dẫn ông quay trở lại nói tiếng Anh thông suốt. Trước đó ông còn có suốt một thời gian toàn ký các tấm séc của mình bằng tiếng Hy Lạp và Syria. Đôi môi của Perenlle khẽ mỉm cười. Ông ấy có thể nói trôi chảy mười sáu thứ tiếng và có thêm mười thứ tiếng khác nữa mà ông nói không rành lắm. Ông có thể đọc và viết bằng hai mươi hai thứ tiếng trong số đó - mặc dù ông không có nhiều cơ hội để thực hành các ngôn ngữ toàn học cổ, chữ hình nêm (như chữ Ba Tư xưa) hay chứ tượng hình.
Bà tự hỏi không biết bây giờ ông đang làm gì. Ông đang tìm kiếm bà, tất nhiên, nhưng ông cũng sẽ phải bảo vệ cặp sinh đôi và những trang giấy mà Josh đã xé ra từ cuốn Codex. Bà cần phải gởi một lời nhắn đến ông, bà cần phải nói cho ông biết là bà vẫn ổn và báo cho ông biết về những hiểm nguy mà họ phải đối đầu.
Một trong những quà tặng sớm sủa nhất mà người phụ nữ trẻ Perenelle Delamere khám phá được ngay từ khi cô lớn lên đó là khả năng trò chuyện với những hồn ma. Năm lên bảy tuổi, cô nhận ra rằng không phải ai cũng có thể nhìn thấy những hình ảnh đen trắng chập chờn mà cô thường trông thấy mỗi ngày. Trong đêm sinh nhật lần thứ bảy, bà ngoại mà cô yêu quý, Mamom, đã chết. Perenelle nhìn thấy người ta nhấc bổng cơ thể bé nhỏ của bà ra khỏi chiếc giường mà bà nằm trên đó suốt trong mười năm cuối cùng của đời mình và đặt bà vào trong quan tài. Cô gái nhỏ đã tuân theo những nghi lễ mai táng của thị trấn nhỏ của Quimber và đi theo chiếc quan tài ra tận nghĩa địa nhìn về biển cả. Cô đã chứng kiến cảnh chiếc quan tài nhỏ được hạ xuống huyệt mộ chìm sâu trong lòng đất và rồi cô quay trở về nhà.
Và bà ngoại vẫn đang ngồi trên giường, đôi mắt sáng lên tia nhìn hóm hỉnh như thường lệ. Nét khác biệt duy nhất đó là Perenelle không thể nhìn thấy bà ngoại của mình một cách rõ ràng như trước nữa. Hình ảnh của bà không có màu sắc gì - tất cả chỉ có hai màu đen và trắng - và hình ảnh bà cứ đung đưa, chập chờn lay động trong tầm mắt.
Vào giây phút đó Perenelle khám phá ra rằng cô có thể nhìn thấy ma. Và khi bà ngoại quay về phía cô mỉm cười, cô biết rằng ma cũng có thể nhìn thấy cô.
Ngồi im trong căn phòng nhỏ hẹp không có cửa sổ, Perenelle duỗi thẳng chân ra phía trước mặt và chống cả hai tay lên sàn xi măng lạnh lẽo. Rất nhiều năm qua bà đã triển khai một chuỗi các hàng rào bảo vệ tránh sự xâm nhập không hề mong muốn từ các hồn ma. Nếu có một điều sớm sủa nhất mà bà biết được về mà - đặc biệt là các ma già - thì đó chính là bọn hồn ma rất thô lỗ và thường xộc đến trong những khoảnh khắc không thích hợp. không hề "đúng nơi đúng lúc" và cực kỳ đường đột. Hồn ma rất thích nhà vệ sinh - đó là nơi chốn lý tưởng cho bọn họ: im lặng và yên tĩnh, với rất nhiều bề mặt phản chiếu. Perenelle nhớ lại một lần nọ khi bà đang đánh răng thì hồn ma của một vị Tổng thống Mỹ bỗng nhiên xuất hiện ngay trong tấm gương trước mắt bà. Suýt chút nữa là bà nuốt chửng chiếc bàn chải răng của mình.