Ánh sáng xanh lá cây trong hầm sáng rực lên và hai đứa trẻ có thể nhìn thấy hình ảnh Hekate nổi bật trên những bức tường sáng rực rỡ. Mặc dù khuôn mặt cô vẫn chìm trong bóng tối, đôi mắt cô phản chiếu ánh sáng xanh lá cây như những lát thủy tinh bóng láng. Cô nhoài người tới trước và đặt lòng bàn tay mình lên trán của Sophie. "Sophie, con gái của Sara và Richard, thuộc họ Newman, loài người... ." Cô bắt đầu bằng tiếng Anh, nhưng rồi chuyển sang một thứ ngôn ngữ du dương đẹp đẽ ra đời trước cả loài người.
Khi cô nói, luồng điện của Sophie bắt đầu rực sáng, một luồng ánh sáng bạc trông như sương mù bao quanh cơ thể cô. Một làn gió mát thoảng qua làn da cô và cô đột nhiên nhận ra rằng cô không còn nghe Hekate nói nữa. Cô có thể nhìn thấy miệng của Hekate cử động, nhưng cô không thể nghe thấy được những lời nói ngoài âm thanh của chính cơ thể mình - hơi thở xì xì ra vào mũi của cô, máu chảy rần rật trên tai cô, nhịp đập vững chắc của trái tim cô vang lên trong lồng ngực. Có một sức ép lên trên thái dương cô, như thể bộ não của cô đang dãn lớn ra trong hộp sọ, một cơn đau chạy dọc theo xương sống và tỏa rộng ra các đốt xương.
Khi đó căn phòng bắt đầu sáng lên. Hekate - bao giờ trông đã già hơn, có lẽ là bằng tuổi của Sophie - đang đứng nổi bật trong một dòng suối ánh sáng lấp lánh đang chuyển động. Sophie đột nhiên nhận ra rằng cô đang nhìn thấy luồng điện của Nữ thần. Cô quan sát những tia sáng xoắn vặn và uốn éo quanh cánh tay của Hekate, chảy xuống các ngón tay của cô và rồi, với một cơn náo động, Sophie có thể thật sự cảm thấy chúng chạy vào sọ não của mình. Trong tích tắc cô cảm thấy choáng váng, mất phương hướng và rồi, xuyên qua tiếng vo vo trong tai mình, những lời của Hekate bỗng trở nên có ý nghĩa. "... .Tôi đánh thức năng lượng dữ dội này nằm trong em... " Nữ thần đặt hai tay mình lên khuôn mặt của Sophie, cú đụng chạm của cô ta như băng và lửa. "Có nhiều giác quan mà con người đã bỏ rơi," Hekate nói tiếp. Cô ấn những ngón tay cái nhè nhẹ nơi đôi mắt của Sophie.
"Để nhìn với sự sắc sảo... ."
Thị lực của Sophie bừng sáng, và căn hầm tối trở nên sáng chói, mọi hình bóng hiện lên trong từng chi tiết cực kỳ đẹp và tinh tế. Cô có thể nhìn rõ mộn một từng đường kim mũi chỉ trên chiếc áo choàng của Hekate, từng sợi tóc trên đầu cô và cả những nếp nhăn đang hiện ra ngày càng rõ hơn nơi đuôi mắt.
"Để nghe với sự rõ ràng... ."
Có cảm giác như là những sợi bông và len được kéo ra khỏi tai Sophie. Đột ngột cô có thể nghe. Chuyện này khác hẳn so với việc nghe nhạc từ đôi tai nghe của chiếc iPod và rồi nghe lại bài hát đó trong giàn âm thanh nổi trong phòng ngủ của cô. Từng âm thanh trong phòng được khuyếch đại và tăng cường mạnh hơn lên: hơi thở khò khè của em trai cô qua hai cánh mũi, tiếng lao xao cọt kẹt của cái cây khổng lồ phía trên đầu họ, tiếng sột soạt của những sinh vật di chuyển xuyên qua những rễ cây. Nghiêng đầu nhè nhẹ, cô thậm chí có thể nghe thấy những âm thanh xa xa của cuộc chiến đấu: tiếng rít của đàn chim, tiếng gầm rống của mèo và tiếng gầm vang của lợn lòi.
"Để nếm với sự tinh khiết... ."