Sự nhiệt tình này được hiểu là lòng tốt. Nhưng một người tên Dalton, vốn là dân tị nạn Quận 10 từng cuốc bộ đến Quận 13 vài năm trước, đã tiết lộ cho tôi biết động cơ thực sự. “Họ cần cô. Tôi. Họ cần tất cả chúng ta. Cách đây không lâu, một trận đậu mùa đã cướđi mạng sống của rất nhiều người bọn họ và để lại một số lượng người mất khả năng sinh nở còn lớn hơn nữa. Loài gây giống mới. Họ coi chúng ta như vậy đấy.” Hồi còn ở Quận 10, anh ta làm ở trại bò, đảm nhận việc duy trì sự đa dạng gen trong đàn bằng cách cấy phôi bò cái đông lạnh nhiều năm. Có thể anh ta nói đúng về Quận 13, vì hình như quanh đấy không có nhiều trẻ con lắm. Nhưng thế thì sao chứ? Chúng tôi đâu bị giam giữ trong tù, chúng tôi được đào tạo làm việc, trẻ con được đi học. Những người trên mười bốn tuổi được phong quân hàm cấp thấp nhất và được trịnh trọng gọi là “Chiến binh”. Mỗi người dân tị nạn đều nghiễm nhiên được chính quyền Quận 13 cấp quyền công dân.
Tuy vậy, tôi vẫn ghét họ. Nhưng tất nhiên, giờ thì hầu như ai tôi cũng ghét. Nhất là bản thân mình.
Mặt đất dưới chân tôi rắn lại và tôi cảm thấy những viên đá lót vỉa hè của quảng trường bên dưới lớp thảm tro. Xung quanh là bãi gạch vụn thấp tè nơi ngày xưa từng là các cửa hàng. Một đống đất đá đen sì đã thay thế Tòa Tư pháp. Tôi bước đến vị trí áng chừng từng là chỗ tiệm bánh nhà Peeta. Chẳng còn lại gì mấy ngoài khối lò nướng đã tan chảy. Bố mẹ và hai anh trai của Peeta - không một ai đến được Quận 13. Chưa đầy một tá những thứ có vẻ là của nhà người giàu Quận 12 thoát khỏi lưỡi lửa. Dù sao đi nữa, Peeta chẳng còn gì níu kéo cậu trở về. Trừ tôi…
Tôi quay lưng rời khỏi tiệm bánh thì va phải thứ gì đó, bị mất thăng bằng rồi thấy mình ngồi trên một đống kim loại bị mặt trời hun đốt. Tôi bối rối không biết thứ này là gì, rồi nhớ ra Thread mới cải tạo lại quảng trường. Cùm, cột nhục hình, cả cái này nữa, những phần còn lại của giá treo cổ. Tồi tệ. Thật tồi tệ. Nó khơi dậy bao hình ảnh vẫn giày vò tôi, cả khi thức lẫn ngủ. Peeta đang bị tra tấn - bị dìm xuống nước, đốt, cắt rạch, chích điện, gây thương tật, đánh đập dã man - khi Capitol cố moi thông tin về quân nổi dậy mà cậu không hề biết. Tôi nhắm chặt mắt lại, cố vượt qua hàng trăm, hàng trăm cây số để đến với cậu, truyền suy nghĩ của tôi vào tâm trí cậu, để cậu biết rằng cậu không đơn độc. Nhưng sự thực là vậy. Và tôi chẳng thể nào giúp cậu.
Chạy. Rời khỏi quảng trường đến một nơi không bị bà hỏa phá hủy. Tôi băng qua ngôi nhà đổ nát của ngài thị trưởng, nơi cô bạn Madge từng sống. Không nghe được tin tức nào về con bé hay gia đình nó. Họ có được sơ tán đến Capitol nhờ địa vị của bố nó không hay đã bị bỏ mặc cho lửa thiêu? Tro tàn cuộn lên quanh tôi, khiến tôi phải kéo viền áo lên che miệng. Không phải đang băn khoăn không biết mình có nguy cơ chết ngạt vì hít phải cái gì, mà là hít phải ai.