Trang chủ | Đăng kí | Đăng Nhập
Phần mềm lướt web
[
UC Browser ] [ OperaMini ]

Húng Nhại - Mockingjay

» Thể loại: Tiểu Thuyết

» Đăng lúc: 14:50 04/12/2013
» Lượt xem: 308467
↓Xuống cuối trang↓


Một nam thanh niên loạng choạng bước ra khỏi ga, một tay rịt chặt chiếc khăn đẫm máu vào má, tay kia kéo lê khẩu súng. Khi người đó vấp ngã dập mặt, tôi nhìn thấy vết cháy sém chạy dọc lưng áo sơ mi của anh ta, bên dưới là lớp thịt đỏ. Bỗng nhiên anh ta cũng chỉ như một nạn nhân bỏng khác trong một tai nạn mỏ than.

Tôi lao băng băng xuống bậc thềm chạy tới chỗ anh ta. “Dừng lại!” tôi hét lên với phiến quân. “Đừng bắn!” Lời tôi nói vang vọng khắp quảng trường và xa hơn nữa khi chiếc míc khuếch đại giọng tôi lên. “Dừng lại!” Tôi tới gần người thanh niên, đang cúi xuống giúp anh ta thì anh ta lê lết quỳ dậy chĩa súng vào đầu tôi.

Theo bản năng tôi lùi lại vài bước, giơ cung lên cao quá đầu cho thấy mình không hề có ý làm lại anh ta. Giờ anh ta đã cầm súng bằng cả hai tay, tôi nhìn ra một cái lỗ nham nhở trên má anh, chỗ mà thứ gì đó – có lẽ là đá rơi – đã đâm thủng thịt. Anh ta bốc mùi cháy, mùi tóc, thịt, và nhiên liệu cháy. Mắt anh ta long sòng sọc vì đau đớn và kinh hoảng.

“Đứng yên,” giọng Haymitch thì thầm bên tai tôi. Tôi tuân lệnh ông, nhận ra đây chính là những gì mà toàn thể Quận 2, có khi là toàn thể Panem, hẳn đang xem vào thời điểm hiện tại. Húng nhại bị một người đàn ông không còn gì để mất khống chế.

Anh ta nói líu lưỡi gần như không thể nghe ra. “Cho tôi một lý do tại sao tôi không nên bắn cô đi.”

Xung quanh như mờ đi. Chỉ còn lại tôi nhìn vào cặp mắt điên loạn của người thanh niên đến từ Hạt đang đòi hỏi một lý do. Hẳn nhiên tôi nên nghĩ ra hàng nghìn cớ mới phải. Nhưng môi tôi chỉ mấp máy được mấy từ “Tôi không thể.”

Theo lý thì cảnh tiếp theo sẽ là người thanh niên kéo cò súng. Nhưng anh ta lại bối rối, cố hiểu lời tôi. Bản thân tôi cũng bối rối khi nhận ra những gì mình vừa nói hoàn toàn là sự thật, và cái động lực cao quý đưa tôi qua quảng trường đã bị thay thế bằng nỗi thất vọng. “Tôi không thể. Đó là vấn đề, phải không?” tôi hạ cung xuống. “Chúng tôi đã làm nổ tung mỏ than của các anh. Các anh đã thiêu rụi quận của chúng tôi. Chúng ta có đủ mọi lý do để giết nhau. Vậy cứ làm đi. Cho Capitol được đắc ý. Còn tôi đã chán giết nô lệ của chúng rồi.” Tôi buông cung xuống đất và dùng ủng đá nó đi.

“Tôi không phải nô lệ của họ,” người thanh niên lẩm bẩm.

“Tôi thì có,” tôi nói. “Thế nên tôi mới giết Cato… còn anh ta giết Thresh… Thresh giết Clove… cô ta thì cố giết tôi. Mọi sự cứ luẩn quẩn như vậy, và ai là kẻ chiến thắng đây? Không phải chúng ta. Không phải các quận. Luôn luôn là Capitol. Nhưng tôi mệt mỏi vì phải làm một phần trong Đấu trường của chúng lắm rồi.”

Peeta. Trên mái nhà vào cái đêm trước kỳ Đấu trường Sinh tử đầu tiên của chúng tôi. Cậu đã hiểu tường tận trước khi chúng tôi đặt chân vào đấu trường. Tôi hy vọng giờ cậu đang xem, rằng cậu nhớ ra chuyện đêm ấy, và có lẽ sẽ tha thứ cho tôi khi tôi chết.

“Cứ nói đi. Nói cho họ nghe về việc chứng kiến ngọn núi sụp đổ,” Haymitch nhấn mạnh.

“Khi thấy ngọn núi sập xuống tối nay, tôi đã nghĩ… chúng lại làm thế rồi. Bắt tôi giết các anh – người dân các quận. Nhưng tại sao tôi lại làm việc đó chứ? Quận 12 và Quận 2 đâu có cuộc chiến nào ngoại trừ cuộc chiến Capitol gây ra cho chúng ta.” Người thanh niên chớp mắt không hiểu. Tôi quỳ xuống trước anh ta, trầm giọng khẩn nài. “Thế tại sao anh lại đấu với những phiến quân trên mái nhà? Với Lyme, người chiến thắng của các anh? Với những người hàng xóm của các anh, thậm chí còn là gia đình của các anh?”
↑Lên đầu trang↑
Trang: [«Trước] 1,106,107,[108],109,110,150 [Sau»]
Đến trang:
Tags: Húng, Nhại, Mockingjay, Tiểu, Thuyết, MobileTruyen
Chia sẻ: Facebook - Twitter - Zing
Link:

BBcode:
icon Sự Trả Thù Của Bố Già
icon Percy Jackson - Kẻ Cắp Tia Chớp - Tập 1
icon Bản báo cáo tình yêu
icon Bà xã chớ giở trò
icon Bắt Lửa - Catching Fire
icon Húng Nhại - Mockingjay
icon Vương quốc của những giấc mơ
1234...678»
» Online: 1
» Trong ngày: 9
» Tổng: 308467 - Load: 0.0001s
» Bộ đếm: U-ON C-STAT
>

Ring ring