Mãi sau nửa đêm, Cressida tới lắp một cái micro đặc biệt vào trang phục của tôi. “Cái này để làm gì ạ?” tôi hỏi.
Giọng Haymitch vang lên giải thích. “Ta biết là cháu sẽ không thích nó, nhưng chúng ta cần cháu đọc một bài phát biểu.”
“Một bài phát biểu ạ?” tôi nói, chưa chi đã thấy nôn nao.
“Ta sẽ mớm cho cháu từng câu một,” ông trấn an tôi. “Cháu chỉ phải lặp lại những gì ta nói thôi. Nghe này, không có dấu hiệu sự sống nào trên ngọn nói đó cả. Chúng ta đã thắng, nhưng trận chiến vẫn tiếp tục. Vì thế chúng ta nghĩ nếu cháu bước ra bậc thềm Tòa Tư pháp trình bày - nói với mọi người rằng Hạt đã thất thủ, rằng sự hiện diện của Capitol ở Quận 2 đã chấm dứt – cháu có thể khiến lực lượng còn lại của chúng đầu hàng.”
Tôi nheo mắt nhìn bóng tối bên kia quảng trường. “Cháu còn chẳng nhìn thấy lực lượng của chúng.”
“Thế mới cần míc,” ông nói. “Cháu sẽ được lên sóng, cả giọng nói qua hệ thống truyền thanh khẩn cấp lẫn hình ảnh, ở bất cứ nơi nào người ta tiếp cận được màn hình.”
Tôi biết là có mấy màn hình khổng lồ trên quảng trường. Tôi đã thấy chúng trong chuyến Diễu hành Chiến thắng. Có thể cũng nên cơm cháo đấy, nếu tôi giỏi mấy trò kiểu này. Mà tiếc thay là không. Họ cũng đã cố mớm lời cho tôi trong những thử nghiệm ban đầu tới ĐTT, và đó là một thất bại thảm hại.
“Cháu có thể cứu rất nhiều mạng sống, Katniss à,” cuối cùng Haymitch nói.
“Được rồi. Cháu sẽ thử xem sao,” tôi bảo ông.
Thật lạ khi đứng ngoài trên đỉnh thềm, được vận phục trang cầu kỳ và chiếu sáng rực rỡ mà lại phát biểu cho những khán giả mình không nhìn thấy. Cứ như tôi đang trình diễn cho ông trăng xem vậy.
“Nhanh lên nào,” Haymitch nói. “Cháu lộ liễu quá rồi.”
Đội truyền hình của tôi, đã vào vị trí bên ngoài quảng trường cùng những máy quay đặc biệt, ra dấu sẵn sàng. Tôi bảo Haymitch bắt đầu, rồi bật míc, cẩn thận lắng nghe ông đọc câu đầu tiên của bài phát biểu. Hình ảnh lớn của tôi thắp sáng một trong các màn hình bên kia quảng trường khi tôi cất tiếng. “Hỡi người dân Quận 2, tôi là Katnisss Everdeen đang lên tiếng từậc thềm tòa Tư Pháp của các bạn, nơi…”
Hai đoàn tàu song hành rin rít chạy vào ga. Khi cửa trượt mở, mọi người túa ra trong làn khói họ mang theo từ Hạt. Ắt hẳn họ ít nhất cũng lờ mờ biết điều gì đợi mình ở quảng trường, bởi ta có thể thấy họ đang cố tìm cách tránh né. Đa số nằm rạp xuống sàn, và một lằn đạn trong nhà ga làm bóng đèn vỡ tan. Họ đến mang theo vũ khí, như Gale dự đoán, nhưng cũng bị thương nữa. Có thể nghe thấy những tiếng rên rỉ giữa bầu không khí ban đêm tĩnh lặng.
Ai đó bắn vỡ bóng đèn trên bậc thềm, để lại tôi trong sự bao bọc của bóng tối. Lửa bùng lên trong nhà ga – chắc hẳn một đoàn tàu đang cháy- và làn khói đen dày cuồn cuộn bốc vào cửa sổ. Không còn lựa chọn nào khác, mọi người bắt đầu chen lấn vào quảng trường, ngạt thở nhưng vẫn huơ súng chống đối. Mắt tôi đảo nhanh qua những mái nhà bao quanh quảng trường. Mỗi cái đều được tăng cường những ụ súng máy do phiến quân điều khiển. Ánh trắng phản chiếu lấp lánh trên các thùng dầu.