Bà gõ cửa trước Bella, miệng lẩm bẩm chửi rủa vì bị đuổi kịp. Cả hai đều đứng chờ, thở hổn hển khe khẽ; họ đều phải ngửi mùi của con sông bẩn thỉu mà làn gió đêm đưa lại. Sau vài tích tắc, họ nghe thấy tiếng chân đi lại trong nhà và rồi cánh cửa mở hé ra một cái két. Một cái liếc xéo của một người đàn ông qua họ, một người với bộ tóc dài thật dài, đen xoã thành từng nhánh che cái mặt vàng ủng và đôi mắt màu đen.
Narcissa lật chiếc mũ trùm ra. Làn da trắng nhợt đến nỗi trông như sáng lên trong bóng tối và mái tóc dài vàng óng xoã xuống làm cho bà ta trông càng giống người chết đuối.
"Narcissa!" Người đàn ông nói, mở cửa to chút nữa, ánh sáng chiếu rõ bà và người chị. "Thật là một bất ngờ thú vị!"
"Severus," bà nói khẽ bằng một giọng lạnh lùng. "Chúng ta có thể nói chuyện không? Có việc gấp."
"Tất nhiên. "
Ông lùi lại để người đàn bà đi qua ông vào căn nhà. Người chị vẫn-còn-trùm-đầu thì cứ thế vào chẳng cần mời mọc gì cả.
"Snape," bà nói cộc lốc khi đi qua ông.
"Bellatrix," ông trả lời, miệng của ông vênh lênh điệu cười khinh khi lúc ông khép cửa đánh sập.
Họ đi thẳng đến một phòng khách nhỏ bé lót gỗ, nơi có cảm giác của bóng tối lạnh lẽo. Xung quanh tường đều có sách đặt kín trước, hầu hết đều được bọc bằng da thuộc màu nâu hoặc đen; trong phòng còn có một cái ghế bành đã sờn, một cái ghế tựa cũ kỹ, một cái bàn lung lay, tất cả dưới ánh sáng lờ mờ của cây đèn cầy treo trên trần. Nơi đây có vẻ như bị bỏ bê khá lâu rồi, vì thực tình cũng chẳng ai ở thường xuyên lắm.
Snape ra dấu mời Narcissa ngồi xuống ghế bành. Bà ta quẳng cái áo choàng sang một bên, ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng run lập cập đang co vào vạt áo. Bellatrix từ từ kéo mũ xuống. Trong bóng tối, trông bà ta cũng đẹp như người em mình, với một đôi mắt sùm sụp và một cái quai hàm khá là vững chắc, bà không thèm để ý ánh mắt của Snape khi đi đến đứng sau Narcissa.
"Vậy, tôi có thể giúp gì cô?" Snape hỏi, và ngồi xuống cái ghế tựa đối diện hai chị em.
"Chúng ta... chỉ có chúng ta ở đây thôi, hả?" Narcissa hỏi khẽ.
"Phải, tất nhiên rồi. À, Đuôi Trùn ở đây, nhưng chúng ta không thèm tính bọn côn trùng nhãi nhép, đúng không?"
Ổng trỏ cây đũa phép vào bức tường chất đầy sách và với một tiếng nổ đoàng, một cái cửa bí mật mở toang ra, làm hiện lên một cầu thang hẹp, trên đó một kẻ nhỏ bé đang đứng chết lặng.
"Ngươi biết rồi đấy, Đuôi Trùn, nhà ta có khách," Snape nói một cách lười nhác.
Kẻ gù lưng kia rón rén đi những bước cuối của bậc thang để xuống căn phòng. Hắn có một đôi mắt nhỏ, ồng ộng những nước, một cái mũi nhọn, và có trên môi một nụ cười gượng gạo. Tay trái xoa xoa vào tay phải, người ta có thể nhìn thấy được thế mặc dù hắn đang mang một chiếc găng tay bạc.