“Đấy, ta đã làm hết sức rồi,” Effie thở dài. “Chỉ cần nhớ, Katniss, là cháu muốn làm khán giả thích cháu.”
“Bà không nghĩ họ sẽ như thế sao?” tôi hỏi.
“Không, nếu lúc nào cháu cũng trừng trừng nhìn họ. Tại sao cháu không để dành ánh mắt đó khi vào Đấu trường? Thay vào đó, hãy nghĩ những người xung quanh là bạn cháu,” Effie nói.
“Họ đang đánh cược xem cháu sẽ sống được bao lâu!” Tôi thốt lên. “Họ không phải bạn cháu.”
“Nào, hãy cứ giả vờ!” Effie ngắt lời. Rồi bà làm mặt cười cho tôi thấy. “Nhìn này, như vậy đấy. Ta đang cười với cháu mặc dù cháu đang chọc tức ta.”
“Vâng, có vẻ rất thuyết phục,” tôi nói. “Cháu đi ăn đây.” Tôi nhấc gót và bước đi nặng nề xuống phòng ăn, kéo váy lên đến đùi.
Hình như Peeta và Haymitch đang có tâm trạng rất tốt, nên tôi nghĩ phần nội dung sáng nay có tiến triển. Tôi lầm quá. Sau bữa trưa, Haymitch đưa tôi vào phòng khách, bảo tôi ngồi lên chiếc đi văng, chỉ cau mày nhìn tôi một lúc.
“Sao thế ạ?” cuối cùng tôi hỏi.
“Ta đang suy nghĩ xem phải làm gì với cháu,” ông nói. “Chúng ta nên để cháu thể hiện như thế nào? Cháu sẽ là một cô gái duyên dáng? Lạnh lùng? Hay tàn nhẫn? Đến lúc này thì cháu đang tỏa sáng như một ngôi sao. Cháu xả thân để cứu em mình. Cinna đã giúp cháu trông thật khó quên. Cháu đạt điểm luyện tập cao nhất. Người ta tò mò, nhưng không ai biết cháu là ai. Ấn tượng mà cháu tạo ra trong ngày mai sẽ quyết định chính xác ta có thể giúp cháu nhận được tài trợ hay không,” Haymitch nói.
Đã từng theo dõi những cuộc phỏng vấn vật tế từ bé, tôi biết ông nói thật. Nếu bạn hấp dẫn đám đông, dù bằng sự hóm hỉnh, tàn nhẫn hay thậm chí lập dị, bạn sẽ được để ý.
“Thế còn chiến thuật của Peeta thì sao? Hay là cháu không được phép hỏi?” tôi nói.
“Tỏ ra đáng mến. Cậu ta có khiếu hài hước bẩm sinh thu hút người khác,” Haymitch nói. “Còn cháu cứ mở miệng ra là tỏ ra sưng sỉa, hằn học.”
“Cháu không như thế,” tôi nói.
“Làm ơn đi. Ta không biết bằng cách nào cháu kiếm đâu ra cô gái vui vẻ hồ hởi trên cỗ xe, nhưng trừ lúc đó ra ta chưa thấy cô ấy bao giờ cả,” Haymitch nói.